Khi Hoắc Quang lần nữa lờ mờ tỉnh lại, nó nhìn thấy Trương An Thế hai tay chống cằm nhìn mình ngủ như tế biến thái, vội vàng bỏ dậy, sau đó phát hiện mình chẳng mặc gì.
“ Khỏi phải che, có gì để nhìn đâu.” Trương An Thế đứng dậy lấy quần áo trên giá ném cho Hoắc Quang:
Hoắc Quang đùng đùng nổi giận mặc vội cái quần, chẳng kịp mặc cái khác, đi đóng cửa sổ lại, thì thầm:” Vô Diêm Chiêm là gia phó của hoàng đế, còn là loại gia phó từ rất rất lâu rồi.”
Trương An Thế uể oải nói:” Biết rồi, hôm qua thi thể Vô Diêm Chiêm được mang khỏi Trường An, sau đó Vương Ôn Thư tới Vô Diêm thị, toàn thành chấn động, ta còn định kiếm chác chút gia sản của Vô Diêm thị thì Cẩu Tử đưa ngươi về, quyết định đợi ngươi tỉnh rồi tính.”
Hoắc Quang xua tay:” Huynh bỏ ý định đó đi, gia sản hoàng tộc, dù thối trong đất chứ người khác thì không thể đụng vào. Sư phụ làm trâu làm ngựa cho Đại Hán bao năm, hôm qua không ngờ bệ hạ lợi dụng lúc sư phụ không có mặt mà đối phó với đệ, nếu không phải do Vô Diêm thị quá tham lam, kết cục nhà ta chính là Vô Diêm thị bây giờ.”
“ Xem ra chúng ta không thể có ngày tháng tốt lành.”
“ Còn không phải sao, nhưng không sống được cũng phải sống, như sư phụ nói, sống tạm vậy đã.”
Trương An Thế nhíu mày:” Ta còn muốn thừa cơ đem tiền trang mở ở Trường An ...”
Hoắc Quang đột nhiên nhảy lên đập đỉnh đầu Trương An Thế một cái.
“ Đệ làm gì thế hả?” Trương An Thế không đau, chỉ bất ngờ, Hoắc Quang xưa nay luôn lễ phép với hắn:
Chuyện hôm qua để lại ấn tượng quá sâu với Hoắc Quang, ít nhất nó nghĩ đủ ghi nhớ cả đời:” May cho huynh là trong tay đệ không có gậy, nếu huynh chứng kiến chuyện bệ hạ làm hôm qua, ít nhất ba năm không dám làm gì, giờ cứ án binh bất động đi, đừng làm gì cả ...”
Sửu Dung bê khay thức ăn vào, thấy Hoắc Quang mình trần chạy lung tung thì làm ầm lên, đặt khay xuống, mặc áo cho nó. Hoắc Quang không phản kháng, phảng kháng càng phiền toái, thế là dang tay ra mặc Sửu Dung làm gì thì làm.
Không cần biết Hoắc Quang rửa mặt chưa, Sửu Dung dùng khăn vải nhúng đẫm nước, lau mặt Hoắc Quang mấy lượt, sau đó nhìn ngắm một phen hài lòng:” Đó mới là bộ dạng tiểu lang quân nhà ta.”
Đợi Sửu Dung đi rồi, Hoắc Quang ngồi xuống mở nắp bát mỳ nóng hổi ra ăn ngon lành, vừa ăn vừa kể vắt tắt chuyện xảy ra trong hoàng cung:” Đệ ăn xong sẽ ngủ, hôm qua ngủ cả đêm mà cảm giác như chưa ngủ gì vậy, mệt không chịu được, sư phụ nói đệ đang lớn không được để thiếu ngủ, nếu không sẽ thấp như Liên Tiệp. Còn huynh định làm gì?”
Trương An Thế đập quả trứng luộc, thong thả bóc vỏ:” Về Thượng Lâm Uyển, tường thành của Phú Quý huyện sắp hợp long, phải chuẩn bị trước.”
Hoắc Quang nhe răng:” Tính đường xa thôi, giờ chúng ta chưa chơi được, nhà ta chưa đủ thực lực.”
Trương An Thế bật cười nhìn thân thể còm nhom của Hoắc Quang lại nhìn đôi tay trẻ trung của mình:” Đúng là thế.”
Nếu không có chuyện gì bất ngờ, Vân Lang vẫn cứ vào Thần vệ doanh đều đặn một tháng hai lần, hôm nay sau khi dẫn Đại Vương vào thấy Hà Sầu Hữu như tên biến thái mặc trọng giáp đứng giữa những bức tượng đất, không biết đã đứng đó bao lâu.
Xương cốt trên mặt đất không còn nữa, thay vào đó là quân trận chỉnh tề, công việc đã hoàn thành cách đây nửa năm rồi.
Nhìn Hà Sầu Hữu hòa mình vào đám tượng đất, Vân Lang không khỏi nhớ tới Thái Tể, chuyện ông ấy thích làm nhất chính là ngồi trong cái quán rượu quen ở thị tập, vừa uống rượu vừa ngắm đường phố Đại Tần tấp nập bên ngoài, tưởng tượng ngày tháng huy hoàng.
Nay Hà Sầu Hữu càng giống người chết hơn người sống, có lẽ đã cảm nhận được thời gian cho mình không còn xa.
“ Làm quen trước, vị trí thứ ba bên trái là của ta đấy, ngươi nhớ kỹ vào.” Hà Sầu Hữu lấy bầu rượu từ trên lưng Đại Vương xuống, uống một ngụm nói:
“ Tướng quân, phó tướng, đô úy, tư mã, hành quân trưởng sử, vậy là ông tự phong mình là hành quân trưởng sử?” Vân Lang không lạ gì quy củ trong quân đội Đại Tần, vì tới nay đa phần được Đại Hán kế thừa:
“ Ta đường đường là quân hầu Đại Hán, làm một hành quân trưởng sử không được à?”
“ Vị trí hành quân trưởng sử là vị trí vô cùng trọng yếu, thống lĩnh phân phối vật tư lương thảo trong quân, chế định lộ tuyền hành quân, nắm giữ hậu cần, khi cần thiết là viện binh cuối cùng của chủ tướng. Có thể nói là tâm phúc của chủ tướng, mà trong quân bài ngoại, ông là người lạ, chưa từng đồng sinh cộng tử với họ, làm sao đảm nhận được vị trí này?” Vân Lang lắc đầu, y không coi hành vi hoang đường của Hà Sầu Hữu như trò cười, ngược lại còn nghiêm túc lấy lý lẽ biện luận, như đây là đội quân thực sự, chứ không phải là những bức tượng.
Hà Sầu Hữu có chút thất vọng:” Ta muốn một lần cùng họ chống gió lớn hát Tần ca xung trận, khi còn nhỏ thường nghe ân sư kể lại hùng phong Đại Tần, tiếc là lúc đó đã quá muộn.”
Vân Lang vuốt ve khải giáp trên tượng, càng ngày y càng thấy Đại Hán xa vời với mình, Đại Tần chưa từng thấy còn khiến y tưởng niệm hơn:” Đây là quân đoàn đi xa, bọn họ mang theo vinh quang của mình, chỉ để lại một đống xương khô, để lại chúng ta.”
Hà Sầu Hữu chỉ quân trận:” Nên sớm sơn màu cho họ rồi, tướng quân trước ngực và sau lưng cần tươi màu một chút, dùng chu sa đi, ngươi thấy sao?”
“ Uy phong một chút mới được, nếu không để người đời sau xem thường mãnh tốt của Đại Tần ta.”
…. …. ….
Trương An Thế vẫn có chút chưa cam tâm, hắn thấy tiền trang vẫn còn cơ hội tiến vào Trường An.
Đến khi một nhà cho vay tiền khác ở Quan Trung là Hàn Thị đột nhiên nổi lên nuốt hết tài sản của Vô Diêm thị, hắn mới lập tức chạy về Thượng Lâm Uyển, xem ra hoàng đế đúng là không cho Vân thị chút cơ hội nào.
Bất tri bất giác đã ở lại Trường An tới nửa tháng trời, khi sương lạnh đầu tiên trai xuống mặt đất, xe đi qua sương, chỉ để lại vết lờ mờ.
Núi xa vẫn xanh, chỉ có thông phủ thêm một tầng sương trắng, thế là Ly Sơn đã loang lổ trắng.
Ðường lên núi lạnh dốc đã tà
Lơ lửng trong mây một mái nhà
Dừng xe lại ngắm rừng phong thẫm
Lá nhuộm sương thu đỏ hơn hoa.
Tào Tương nhìn cảnh ngâm nga, sau đó nói với Vân Lang uống rượu trong đình:” Câu thơ hay thế, sao ta ngâm ở Thái học lại không ai reo hò?”
Vân Lang nâng chén rượu mời sư huynh Đỗ Mục chưa ra đời:” Một câu bảy chữ, vần điệu không dễ điều âm, không giống trường phú có thể dễ dàng phổ nhạc hát ca, các bác sĩ tất nhiên là không thích.”
“ Một đám vô tri, chỉ ai nhìn thấy cảnh sắc lá đỏ đầy núi mới thưởng thức ý vị trong đó.” Tào Tương tức giận:
Vân Lang kéo chặt áo choàng chỉ sương trắng lãng đãng sát mặt bất:” Giờ đám bác sĩ Thái Học lạnh như rùa đen, trừ huynh đệ chúng ta, ai rảnh rỗi sáng sớm lên núi.”
Tào Tương cười chỉ tay:” Ai bảo không có, ngươi xem, không phải người à?”
Vân Lang quay đầu nhìn, chỉ thấy một người khoác áo tới cưỡi lựa lững thững đi trên con đường nhỏ quanh co, hai cái chân sắp cọ đất mà buồn cười:” Người này chỉ cần nghe nói có chỗ nào mời rượu không mất tiền, dù núi đao biển lửa hắn vẫn sẽ tới bảy tám lần.”
Núi vắng tĩnh mịch, Vân Lang nói không lớn, nhưng vẫn truyền đi xa, người cưỡi lừa hô:” Cứ cười đi, chỉ cần có rượu, mỗ sẽ quên hết sỉ nhục.”
“ Gió lạnh non sâu, một chén sầu” Tào Tương cười ha hả, lần trước hắn bắt chẹt được Vân Lang số thơ đủ dùng cả đời, vì thế thi thoảng hắn phun ra một hai câu:” Rượu ngon! Rượu ngon!”