Đông Phương Sóc nghe thế không chịu nổi con lừa chậm chạp nữa, hai chân chạm đất, con lừa đi qua háng hắn, hắn chạy vội lên đinh, xoa xoa tay:” Mau cho một chén nóng ấm người.”
Vân Lang nhìn vóc người cao ráo mà gầy gò của hắn:” Đã ăn sáng chưa?”
“ Hôm qua sương xuống, ngồi uống rượu ngắm tới tận khi trời sáng, đồ lão bà chuẩn bị ăn hết rồi, sáng không đành lòng để nàng dậy sớm vất vả, nên nhịn đói tới đây ăn.”
“ Vậy thì uống ít trà nóng, ăn ít bánh, sáng sớm uống rượu không phải chuyện người bình thường nên làm.”
Đông Phương Sóc trừng mắt:” Mỗ có chỗ nào không bình thường, rót rượu, rót rượu, có rượu không ăn cơm cũng được.”
Thấy Vân Lang cứ lề mề, Đông Phương Sóc tự mình cầm bầu rượu trắng, uống một hơi cạn luôn, rượu mạnh Vân thị, một ngụm đủ khiến khuôn mặt tái đi vì lạnh dần hiện sắc đỏ.
Tào Tương đặt bầu rượu trở lại bếp lò nhỏ, vỗ vai Đông Phương Sóc:” Lại thất bại rồi hả?”
Đông Phương Sóc đang tận hưởng hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân làm người ta dễ chịu, nghe thế người lại lạnh quá nửa, oán hận nhìn Tào Tương:” Mấy năm qua mỗ có ít tâm đắc về nông tang, dâng tấu hiến kế cho bệ hạ, kết quả như đá chìm đáy biển, tới phủ tể tướng bị Lý Thái mắng một trận.”
Tào Tương cười ha hả:” Tể tướng mà bệ hạ chọn đều là người chỉ muốn bình an, ông ta biết thân biết phận, đợi mắc cái tội không lớn không nhỏ để cách chức, ngươi đi tìm ông ta thúc giục bệ hạ cần chính, khác nào gây sự với ông ta, làm gì có chuyện khách khí với ngươi.”
Đông Phương Sóc cười theo:” Không nói nữa, uống rượu, uống rượu, hôm qua hứng thú lên viết một thiên ( Phi hữu tiên sinh luận), thứ này không cho bệ hạ xem nữa, nhờ Vân hầu đem in.”
Tào Tương đoạt lấy cuốn sách của Đông Phương Sóc xem qua một lượt:” Gì thế này? Riêng câu cúi đầu mà ngẫm nghĩ, ngửa mặt mà rơi lệ đã không đúng, bệ hạ có nghe khuyên gián đúng tới mấy cũng làm gì có cảnh khóc rơi nước mắt nước mũi, ngươi muốn chết à?”
“ Không nghĩ cách phát tiết một chút, ta điên mất.”
Vân Lang cười cầm quạt lông ngỗng chỉ bản thân:” Nhìn ta đi, ngươi sẽ thấy lòng thư thái hơn.”
“ Nhìn rồi, càng nhìn càng thêm không thoải mái, mặc dù bệ hạ đối xử bất công với hầu gia ngài, ít nhất việc ngài làm còn có tiến triển. Ngài sống vẫn ung dung có tư vị.”
Tào Tương rót cho hắn chén rượu ấm:” Gần đây mấy lần yến giảng, bệ hạ đều đích thân điểm danh ngươi mà.”
Đông Phương Sóc ngửa cổ uống hết luôn:” Bệ hạ chỉ thích nghe ta kể chuyện mua vui, không thích nghe ta nói chính sự.”
Mỗi người đều có tâm sự riêng, không nói nữa, chuyên tâm uống rượu ngắm cảnh, nghe Đôn Phương Sóc kể chuyện vui thiên hạ, cũng khuây khỏa không ít.
“ Ồ, lại có một kẻ xui xẻo nữa kìa.” Tào Tương vỗ đùi chỉ bóng người lờ mờ trong sương trắng:
“ Bách tính dưới tay lão phu cơm no áo ấm, lại có tài chủ ban vô số tiền tài, ai nấy háo hức làm giàu, tuy ngà lạnh giá vẫn bận rộn, lão phu làm huyện lệnh có tư có vị, đâu ra xui xẻo?”
Không bao lâu sau Ứng Tuyết Lâm cưỡi lừa đến gần đình, đinh ninh dặn dò rồi mới giao con lừa quý báu của mình cho phó dịch Vân thị, vào đình chắp tay:” Uống rượu trước, nói chuyện sau, miễn lát chủ nhân gia ghét ta không cho uống nữa.”
Mặt trời dần lên cao, sương trên mặt đất mỏng dần rồi biến mất, lan can xuất hiện từng giọt nước, lá phong đỏ thấp thoáng được sương sớm rửa qua, dưới ánh nắng đẹp như hoa lửa
.
Rượu nóng vào bụng, Ứng Tuyên Lâm nhanh chóng thấy toàn thân ấm áp, cởi ngay mũ lông trên đầu ra, nhìn quanh một lượt rồi nhỏ giọng nói:” Vô Diêm thị toàn tộc bốn trăm tám bảy khẩu đi đầy đông hải, chính là Điền Hoành đảo nơi mà năm trăm nghĩa sĩ của thái tổ cao hoàng đế tự sát thân vong.”
Tào Tương bất mãn:” Năm trăm kẻ đó lòng bất mãn với Đại Hán, Ứng tiên sinh tôn sùng phản tặc như thế, không phải lời huyện lệnh nên nói.”
Ứng Tuyết Lâm xua tay:” Vô Diêm thị thêm sắt vào cầu vàng là thủ đoạn thương cổ mà thôi, tội không tới mức chết, nói gì xét nhà diệt tộc. Cho dù có đáng chết, cũng phải theo luật định tội, sao lại giao Vương Ôn Thư tàn hại?”
Vân Lang, Tào Tương đều im lặng.
Đông Phương Sóc chỉ Ứng Tuyết Lâm:” Ông là đồ ngốc, không nhìn ra Vô Diêm thị chẳng qua chỉ là loại tựa gia phó bệ hạ sao? Vô Diêm thị làm cầu vàng thêm sắt, không phải là bách tính, mà là lừa bệ hạ, chỉ e là có thiếu hụt không bù đắp được, nên làm thế che mắt bệ hạ, không ngờ hoàng trưởng tử vạch trần.”
Nói xong quay sang Vân Lang:” Hầu gia ngài nếu có chỗ nào chưa xử lý sạch sẽ thì làm đi, nếu không e là tới lượt ngài đó.”
“ Vân gia ta quang minh chính đại, không việc gì phải sợ.” Vân Lang lắc đầu, y không muốn nói chủ đề này, Hoắc Quang đã gửi thư kể cho y chi tiết chuyện xảy ra ngày hôm đó, trí nhớ nó rất tốt, thậm chí miêu tả cả thần sắc từng người đó.
Lưu Triệt thực sự quá mức vô sỉ, định lợi dụng cả sự non nớt của Hoắc Quang để đối phó với Vân thị, tuy chẳng sợ hắn lấy cớ này giết mình, nhưng thừa cơ tịch thu gia sản của Vân thị chắc chắn là có, hơn nữa hắn đã lấy là sẽ lấy không ít. Chỉ nghĩ lại thôi lửa giận tràn ngập trong lòng, Vân thị cống hiến cho Đại Hán bao nhiêu như vậy, trong mắt Lưu Triệt vẫn là chưa đủ.
Chỉ người có quan chức đủ cao, địa vị đủ lớn, thanh danh đủ xa mới biết giao thiệp với Lưu Triệt thống khổ tới mức nào.
Kẻ này thô lỗ, ngang ngược, ngạo mạn, âm hiểm, chuyên quyền độc đoán, bạc tình quả nghĩa.
Hắn mãi mãi không có lúc nào là mừng rỡ quá mức, càng không có thói quen chiêu hiền đãi sĩ, khi tấu đối thường có thứ ném tới làm ngươi vỡ đầu chảy máu.
Người như thế mà ai cũng phải dè dặt nịnh bợ hắn, tán dương hắn, sùng bái hắn ... Bởi nếu ngươi không làm thế, ngươi không sống nổi.
Hắn như con rồng thực sự, hỉ nộ vô thường, bạo ngược tàn nhẫn.
Vì thế Vân Lang lựa chọn làm người ẩn thân.
Mỗi lần tiếp xúc với Lưu Triệt, là một lần lòng tự tôn của y bị tổn thương, bị sỉ nhục, nói chuyện với Lưu Triệt lần nào bị hắn đả kích lần đó. Hắn bạc bẽo với ngươi rồi cuối cùng hắn vẫn lấy kiến nghị tốt của ngươi dùng một cách thản nhiên.
Nếu là người khác, Lưu Triệt sớm bị Vân Lang chôn ở chỗ không ai biết, cỏ trên mộ xanh từ bao giờ rồi, nhưng trên đời này chỉ có Lưu Triệt chôn sống người khác, không có vế ngược lại ...
Đó chính là vấn đề.
Theo lý mà nói trên đầu có một vị quân vương bạo ngược như vậy, dân gian ào ào khởi nghĩa, thiên hạ đại loạn rồi mới đúng.
Nhưng không.
Hai năm trước thi thoảng còn có người chiếm núi xưng vương, đả kích quan quân, tự chối nộp lương cho hoàng đế, thể hiện dũng khí bất khuất. Thế rồi tất cả đều bị chặt đầu thị chúng, Vân Lang không nghe thấy ở đâu có phản loạn nữa, thiên hạ thái bình tới mức làm người ta tuyệt vọng.
Cũng phải thôi, bao năm tác chiến với Hung Nô, hảo hán đều ở trong quân ngũ, thi thoảng vài người không phải thì là một phần của bộ nô đoàn, làm du hiệp nghèo, sao bằng làm bộ nô viên tiền lương dư dả, lại tùy ý giết người.
Lại thêm Lưu Triệt có vô số quân sĩ ngày ngày không việc gì làm ở quân doanh huấn luyện, một khi nghe ở đâu có phản loạn, hưng phấn nhất là bọn chúng ...
Tổng thể mà nói quan viên của Lưu Triệt rất đắc lực, nhất là Nho gia vừa thể hiện lực lượng trong triều càng tích cực thể hiện.
Nho gia thời kỳ đầu, các học giả được tiến cử làm quan viên đều có thực tài, không phải hạng nói xuông, vì thế chính trị rõ ràng thành âm điệu chính của xã hội.
Ứng Tuyết Lâm là quan viên như thế.
Vân Lang uống thêm một ngụm rượu:” Tường thành đã hợp long, có phải là đã tới lúc chúng ta vào ở rồi không?”