Nghe Vân Lang nhắc tới Phú Quý thành, Ứng Tuyết Lâm đặt bát rượu đang uống dở xuống, thời gian qua không biết có bao nhiêu quyền quý tới tìm ông ta, lớn tiếng đòi phải có được mảnh đất này chỗ đất kia, ông ta từ chối tất cả:” Vân hầu, Tào hầu, mỗ cho rằng Phú Quý thành không thể chỉ là của người phú quý.”
Tào Tương gật gù:” Tất nhiên rồi, phải có bách tính chứ, nếu không ai quét dọn đường phố, ai làm việc lặt vặt, nếu chỉ có người giàu đi qua đi lại cũng vô vị, nên xuất hiện vài bách tính quần áo rách rưới để giữ lại chút lòng nhân trong bọn ta.”
“ Phú Quý thành có ngày hôm nay nhờ dã nhân, bần dân, không phải nhờ những kẻ giàu có không làm gì cả.” Ứng Tuyết Lâm không thèm nói chuyện với Tào Tương nữa:” Vân hầu nghe nói năm nay ngài cho bách tính vay bảy nghìn vạn Vân tiền, nay chẳng mấy chốc là hết năm, thời gian thu tiền đã tới, mong ngài đảm bảo bích tính giữ được một năm khẩu lương rồi hẵng lấy đi cái khác. Về phần nhà cửa, mùa đông rồi, người ta không trả được nợ cũng đừng đuổi họ ra khỏi nhà.”
Tiếp xúc với Lưu Triệt lâu có cái lợi, đó là Vân Lang không dễ nổi giận, sức nhẫn nại của y đã rất cao rồi, kể cả bị người ta nghi oan vẫn mỉm cười nói:” Ta đâu ác độc như thế.”
Ứng Tuyết Lâm lắc đầu:” Nguyện nghĩ ngài ác độc hơn thế, còn hơn thấy thảm cảnh nhân gian.”
“ Theo như tính toán của bọn ta, tới mùa đông năm sau, dựa vào số tiền Vân thị cho vay, Thượng Lâm Uyển ít nhất xuất hiện hơn vạn trung hộ rồi, về phần thượng hộ, phải xem thiên ý.” Vân Lang ung dung nói:” Chỉ những người biết làm giàu, muốn làm giàu đó mới có thể đứng vững chân trong thành. Nếu không có tâm tư đó, chỉ là bách tính chấp nhận số mệnh sống qua ngày, Phú Quý thành làm sao vĩnh viễn phú quý?”
Đông Phương Sóc ngừng uống:” Vân hầu không có ý di dời phú hộ vào Phú Quý thành ư?”
“ Ta cần là người có tâm làm giàu, không phải là kẻ có vài đồng tiền chỉ muốn hưởng thụ.”
Ứng Tuyết Lâm nhíu mày:” Phú Quý thành không chứa được nhiều người như thế, mà những người ấy chưa chắc vào thành, chọn ra sao?”
Vân Lang lấy trong lòng ra một tờ giấy đưa Ứng Tuyết Lâm:” Chuyện đó phải xem nhãn quang và quyết tâm.”
Ứng Tuyết Lâm chỉ nhìn qua đã giật mình:” Điền sản đắt quá, Vân hầu chắc là bách tính mua nổi chứ?”
“ Nhà do ta xây, bách tính chỉ cần bỏ ít tiền là có thể vào ở, còn lại mỗi năm trả một ít, bảy tám năm nữa trả hết.”
Ứng Tuyết Lâm cười phá lên:” Chỉ có kẻ ngốc mới dùng mạng kiếm tiền cho ngài, ngài còn ác hơn đám cho vay tiền lãi cao, bán đất đai không đáng tiền với giá cao, lại còn muốn mỗi năm trả tiền cho ngài, số tiền này còn hai thành lợi tức.”
Vân Lang khinh bỉ:” Ông có dùng mạng kiếm tiền cho ta, ta cũng chẳng thèm. Một tòa thành có y quán tốt nhất, tốn rất ít tiền là có thể được chữa bệnh, ở đâu có được?”
“ Chưa nói còn có Thái học, có học xá thu nhận học sinh võ lòng, thành cư dân trong thành, bất kể xuất thân đều có cơ hội nghe bác sĩ giảng bài, tương lai có cơ hội nhập sĩ, ông nghĩ ở ngoài cầu học thì ít tốn kém hơn chắc.”
“ Một tòa thành không cần lo lắng với mọi loại thuế má triều đình, chỉ cần dựa theo thuế trong thành định ra mỗi năm nộp một lần, không sợ bị bóc lột, như vậy không đáng vào ở à?”
Ứng Tuyết Lâm càng nghe càng thấy miệng khô cổ khát, uống liền mấy ngụm rượu, một tòa thành như thế, đích thực là tòa thành trong mộng rồi.
Mấy năm qua Vân Lang trừ sinh được một nhi tử thì chẳng làm gì, chính xác là từ lúc ở Thụ Hàng Thành về.
Trước kia y từng bừng bừng dã tâm, muốn làm cái này, muốn làm cái kia, càng làm thì càng thoái chí.
Mặc gia lấy công cụ chế tạo của Vân thị, nhưng mấy năm qua công cụ chẳng hiện đại hơn, ngược lại chất lượng ngày càng tệ. Nho gia hấp thụ học vấn Vân thị, bọn họ đặt thứ này lên thật cao, chỉ có người nghiên cứu học thuyết Nho gia tới đỉnh cao mới xem, mà lúc đó còn ai hứng thứ với mấy thứ khoa học kỹ thuật.
Hoàng gia lấy đi nông sản của Vân thị, rồi sao? Nông nghiệp Đại Hán vẫn lạc hậu, vẫn đốt nương làm rẫy.
Trừ xuất hiện một Thượng Lâm Uyển tương đối giàu có, thiên hạ vẫn chẳng khác gì.
Y đã làm rất nhiều rồi, đã lấy ra thiện chí lớn nhất với mảnh đất này rồi, vậy mà hoàng đế vẫn bạo ngược thất thường, đại thần vẫn cẩn trọng tận tụy, đại quân vẫn tung hoành khắp nơi, còn bách tính ... vẫn sống chẳng bằng trâu ngựa.
Mọi sự cải cách mà không có quần chúng ủng hộ, thuần túy chỉ là trò đùa.
Vì thế Phú Quý thành vô cùng trọng yếu, Vân Lang rất hy vọng A Kiều có thể thuyết phục Lưu Triệt miễn thuế má ở đây, y tin, A Kiều có thể làm được việc này.
…….. …….. ……….
Lưu Triệt vỗ lên bờ mông trần của A Kiều đét một cái:” Chớ cắn thành vết, lát nữa trẫm đi gặp ngoại thần.”
A Kiều há miệng ra:” Chúng ta xem ra không có khả năng sinh nhi tử rồi.”
Lưu Triệt nhíu mày:” Sao lại muốn có nhi tử rồi.”
A Kiểu nhổm dậy, ngồi lên người Lưu Triệt:” Phú Quý thành hôm qua hợp long rồi, theo kế hoạch của Vân Lang, chỉ năm năm, thuế thu nơi này bằng một thành toàn quốc, mười năm ba thành, hai mươi n ăm đạt một nửa không khó.”
“ Ồ, đây là chuyện tốt, nàng tức giận cái gì, mau rời khỏi người trẫm, không có quy củ gì hết.”
“ Không có nhi tử, thiếp vất vả cả đời làm lợi cho nhi tử kẻ khác.”
“ Là nhi tử của trẫm.”
A Kiều nghe vậy càng giận, gườm gườm nhìn Lưu Triệt:” Vì sao bệ hạ cho người khác nhi tử, lại không cho thiếp.”
Lưu Triệt cười, xoay người đè A Kiều xuống dưới:” Mệnh của ta có, mệnh của nàng không, đó là thiên mệnh, không thể làm trái. Sao, thấy Lam Điền không giữ được Phú Quý thành à?”
A Kiều thở dài:” Nếu đó là tòa thành bình thường, giao cho Lam Điền là được, nhưng Phú Quý thành thậm chí vượt ngoài tưởng tượng của thiếp rồi, nếu như giao cho Lam Điền, bệ hạ và thiếp còn sống thì nó không lo gì, nhưng khi chúng ta không còn nữa, nó mang họa vào thân.”
Lưu Triệt vỗ vỗ má A Kiều:” Thế mới đúng, trừ chúng ta ra, tòa thành này không thể giao vào tay ai hết.”
“ Vậy tức là tòa thành này sản xuất không cần nộp thuế? Toàn bộ vào thiếu phủ?”
Lưu Triệt gật đầu:” Đúng thế, trẫm chuẩn bị giữ lại Phú Quý thành làm nơi kiếm cơm cho hoàng gia.”
Bên ngoài nổi gió lạnh, Đại Trường Thu kéo màn dày lại, đem hai người bao phủ dưới ánh đèn màu quất đỏ ...
Cùng lúc đó Vân gia đang ăn lẩu.
Hoắc Quang là ăn nhiều nhất, nhanh nhất, nó thích nhất món này, chưa kể thời gian qua chết dí ở Trường An, nó rất thèm món ăn trong nhà.
Vân Lang nhìn dáng ăn của đồ đệ nhưng không ngăn cản, thời gian qua Hoắc Quang sống không tốt, nên ăn nhiều một chút.
Tống Kiều vớt trong nồi ra một miếng nấm đặt vào bát Vân Triết, đợi nhi tử ăn hết mới gắp miếng nữa.
Tô Trĩ, Vân Âm đều là loại không thịt không vui, bọn họ hứng thú nhất với đống xương trong nồi, ăn tới xương chất đống trước mặt.
“ Ba ngày sau Khứ Bệnh tiến kinh, phu quân có đi đón không?”
Vân Lang gắp miếng đậu cho vào mồm:” Phải đi chứ, đó là thời khắc vinh quang của huynh đệ, sao không tham gia cho được?”
“ Năm ngày nữa Tư mã đại tướng quân cũng tiến kinh, vậy là chàng ở lại Trường An luôn?”
Hoắc Quang ngẩng đầu lên nghe ngóng.
“ Không, rõ ràng là có thể tiến kinh cùng lúc, bệ hạ lại muốn họ chia ra làm hai nhóm, chính là muốn nói với các huân quý, Vệ thị, Hoắc thị không phải một. Chúng ta chỉ có thể đứng về phía Khứ Bệnh, về phần tư mã đại tư mã tướng quân thì thôi.”
Hoắc Quang kìm nén lâu rồi:” Vậy là chúng ta cũng phải giữ khoảng cách với Trưởng công chúa chứ ạ?”
“ Vì sao?”
“ Sư phụ, Trưởng công chúa chắc chắn biết Vô Diêm thị là người bệ hạ, nhưng mà không nói gì cả, nhìn chúng ta nhảy vào hố ...”
Vân Lang trợn mắt:” Ngậm miệng, bao năm qua Trưởng công chúa đã giúp chúng ta rất nhiều, con không được đòi hỏi nhiều hơn, vì chúng ta không phải là một nhà. Hoàng tộc là nhà của công chúa, chúng ta không thể đòi hỏi công chúa phản bội gia tộc giúp chúng ta, làm thế là không đúng.”
“ Tự cường tự lập mới là thứ nhà ta theo đuổi, đừng nên trông đợi vào thiện chí của ai hết.”
Tô Trĩ gắp một miếng sườn lớn cho vào bát Hoắc Quang, xoa đầu nó:” Ăn nhiều vào, lớn lên còn giúp sư nương lừa tiền bọn ngốc, gần đây sư nương cần rất nhiều tiền.”
“ Nhưng khai xuân con phải đi tây nam rồi.”
Vân Lang gật đầu:” Đi thì đi, dựa vào cái đầu thông minh thôi không kiếm được công lao thực sự, phải đi lao tâm lao lực mới có. Cẩu Tử và y giả tốt nhất sẽ đi theo con, không vấn đề gì cả. Đợi chuyến này về thì Lưu Cư hẳn được phong thái tử rồi, khi đó con lập tức rời khỏi nó, vào Thái học học vài năm, sau đó nhập sĩ đồ.”
Hoắc Quang không hiểu:” Vì sao lại rút lui vào lúc tốt nhất, vậy con không có lợi ích cao nhất?”
“ Không rút vào lúc Lưu Cư vinh quang nhất, chẳng lẽ đợi nó khó khăn con mới rút? Rút lui lúc này người ta khen ngợi đạo đức của con, không dựa dẫm quyền quý, có cái danh tiếng tốt, lại xuất thân sĩ đồ đường đường chính chính, sau này tiến thoái tự nhiên, làm gì chẳng được? Huống hồ hoàng đế trên đầu còn áp bách chúng ta rất nhiều năm, con theo Lưu Cư sẽ chỉ lãng phí thời gian.”
…. ….