Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 765 - Q5 - Chương 084: Đại Quân Khải Hoàn.

Q5 - Chương 084: Đại quân khải hoàn. Q5 - Chương 084: Đại quân khải hoàn.

Nghênh đón đại quân khải hoàn là chuyện thường diễn ra ở Trường An, mỗi lần thắng lợi là một hồi điển lễ long trọng.

Nếu như đơn thuần chỉ là một trận thắng, chưa đủ khiến người Trường An đã quá quen chiến thắng reo mừng.

Lần này thì khác, Hoắc Khứ Bệnh trở về không mang theo đầu lâu Hung Nô, mà mang mang theo Hồn tà vương cùng sáu vạn nô lệ Hung Nô, cùng với người vàng tế thiên từ đất cũ của Đồ kỳ vương.

Thắng lợi thuộc về dũng sĩ, vinh quang thuộc về đế vương, người vàng dâng lên liệt tổ liệt tông, còn nô lệ và bò dê Hung Nô thì thuộc về vô số bách tính.

Trước kia thắng lợi không liên quan nhiều tới bách tính, trừ lúc ăn mừng ngắn ngủi ra, họ vẫn phải bôn ba vì cuộc sống, thắng lợi như một cơn gió, một trận mưa rào, tới nhanh, đi nhanh.

Bởi thế khi Hoắc Khứ Bệnh cưỡi chiến mã được quan viên Hồng lư tự dẫn đường đi vào Trường An, bách tính hò reo tưng đợt như sóng gầm, vố số hoa quả, thức ăn được bách tính hai bên đường đưa cho quân sĩ. Hoắc Khứ Bệnh càng là trọng điểm được quan tâm, quả ném dày đặc tới gai sắt trên vai hắn còn cắm một quả lê xanh.

Hoắc Khứ Bệnh mặt vẫn nghiêm nghị lãnh đạm, chẳng tỏ ra vui mừng, lấy quả lê xanh xuống gặm một miếng:” Chẳng có gì mới mẻ.”

Triệu Phá Nô thấy Hoắc Khứ Bệnh yêu cầu quá cao, cười tít mắt làm một thiếu nữ sợ hết hồn quay đầu chạy, sau đó hậm hực quay sang nói lớn:” Còn có gì mới mẻ được nữa chứ, người ta giữ nhiệt tình cho Hồn tà vương rồi.”

“ Đúng thế, vinh diệu tuy hay, chẳng bằng lợi ích thật sự, bách tính lúc nào cũng thực tế.”

Tạ Ninh có chút mất kiên nhẫn, muốn thúc giục đại quân đi nhanh hơn, nhưng đường xá bị bách tính chen lấn chật kín rồi, không sao đi nhanh hơn được.

Bọn họ đang tới Vị Ương cung đợi hoàng đế kiểm duyệt nhưng đó không phải lý do làm Tạ Ninh sốt ruột, chủ yếu Vân Lang và Tào Tương đang đợi tẩy trần ở Xuân Phong lâu. Tạ Ninh trừ đám lão bà của mình ra là không có hứng thú, xuất chinh mấy năm rồi, rất là nhớ mùi vị nữ nhân:” Thật là mất thời gian.”

Triệu Phá Nô biết vì sao Tạ Ninh sốt ruột, vuốt chòm râu dậm cười dâm:” Ngươi vẫn còn hứng thú với nữ nhân à?”

Tạ Ninh trừng mắt:” Ta càng hứng thú với nữ nhân của người khác.”

“ Đợi bệ hạ kiểm duyệt xong là tự do rồi, có bao lâu nữa đâu mà sốt ruột.” Hoắc Khứ Bệnh ném lõi lê đi, lau miệng qua loa nói:” Cảnh cáo Hồn tà vương, ước thúc tộc nhân cho tốt, xác nhận ống tên không có tên, bách tính thích sờ người Hung Nô, bọn họ phải nhịn, nếu không đừng trách gia gia tuốt đao giữa đường.”

Triệu Phá Nô lắc đầu:” Không nên giết thì đừng giết, Tào hầu có ý kiến rồi, nói chúng ta không phải giết người, mà là tiền. Còn nói càng phản kháng kịch liệt càng bán giá tốt ... Nô lệ chẳng phải càng nghe lời càng tốt à? Khẩu vị người Trường An sao mà kỳ quái thế?”

Tào Ninh tặc lưỡi:” Đám Trương Liên đang bày trò bác đấu, mới đầu còn là nô lệ đấu với nhau, giờ thì kiếm cả hổ, gấu, báo về đấu với người, tất nhiên càng dữ càng tốt. Nghe nói được ưa chuộng lắm, chỉ cần mở cửa là người xem nghìn nghịt.”

Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Đám người đó chơi quá đà rồi.”

Triệu Phá Nô cười ha hả:” Toàn là nô lệ, có gì đáng kể đâu, ở Tây Vực trò đó cũng thịnh hành đấu thú lắm đấy, không biết tên khốn nào dạy bọn chúng.”

Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng:” Chúng ta không tham dự.”

“ Sao lại không, ngón này lãi lắm đấy, mạt tướng khi làm mã tặc rất thích xem, ở Tây Vực cả quý phụ cũng thích lắm.”

Một quả dưa hấu ném vù tới, Hoắc Khứ Bệnh đang trách mắng Triệu Phá Nô, tuy bị bất ngờ vẫn vung tay chụp ngay lấy, ném cho Triệu Phá Nô:” Bắt người trên lầu cho ta, lấy dánh nghĩa tập kích chủ soái đại quân nhốt vào quân doanh.”

Triệu Phá Nô ngẩng đầu nhin thấy cái mặt ngông nghênh chướng mắt của Tào Tương, dồn sức ném trả.

Bộp!

Tào Tương cúi đầu né tránh, quả dưa hấu trúng cột vỡ nát bét.

Vân Lang chẳng chú ý tới đám Hoắc Khứ Bệnh, chỉ cần biết bọn họ bình an trở về là đủ, y càng chú ý người Hung Nô cúi đầu ủ rũ đi giữa đại quân.

Từ lúc người Hung Nô vào thành, tiếng reo hò càng lớn.

Một số người vượt qua quân tốt, sờ nắn người Hung Nô, thậm chí tách miệng người ta xem răng, ngươi Hung Nô tức giận muốn ra tay, nhưng bị quân tốt kẹp chặt ở giữa đội hình, không cử động được.

Những người Hung Nô được chọn tiếp nhận hoàng đế kiểm duyệt tất nhiên là tương đối ôn hòa, vóc dáng ưa nhìn, trước khi vào thành còn được tắm rửa qua loa, áo lông cừu vẫn còn, nhưng toàn bộ vũ khí bị tước hết.

Dưới lầu ồn áo nhốn nháo.

“ Đợt người Hung Nô này được đấy, cường tráng lắm, xem ra giá không thể thấp.”

“ Hàng tốt đáng tiền mà, chỉ là không biết bao giờ mới đem bán.”

“ Các ngươi biết gì, số này là Phiêu kỵ tướng quân hiến cho bệ hạ đấy, hàng chúng ta cần đang ở đất Ngọa Hổ cơ.”

“ Cái gì, bệ hạ muốn phóng sinh à?”

“ Không biết, bệ hạ nhân tử, thế nào cũng cho người ta con đường sống.”

Nghe tiếng bàn tán dưới lầu, Vân Lang tưởng chừng Trường An toàn bọn buôn nô lệ.

Lại một tràng hò reo nhức óc, rốt cuộc cũng thấy rồi, Hồn tà vương cưỡi ngựa đi đầu, năm xưa ở Thụ Hàng thành y từng ngồi chiến xa phát động cuộc đột kích tuyệt vọng, khi đó đám người này hung hãn mà tàn nhẫn ...

Nay bọn chúng đều chết rồi, dù Hồn tà vương nỗ lực ưỡn ngực lên, trong mắt Vân Lang thì hắn cũng không khác gì những nô lệ Hung Nô bị đám buôn nô lệ kia ước tính béo gầy.

Hai năm trước, Vu Đan, Tả hiền vương xưa của Hung Nô đã trút hơi thở cuối cùng ở Dịch Đình cung, điều này làm hoàng đế vô cùng bất mãn, xử trí rất nhiều người.

Vu Đan bị thiến đã chẳng cón muốn sống nữa, suốt ngày say khướt, tinh thần chết rồi, đám cung nhân oan uổng kia chăm sóc tốt tới mấy cũng ích gì.

Vân Lang không chắc Hồn tà vương sống được bao lâu, đại khái giống như những công chúa Đại Hán gả tới Hung Nô thôi, thân phận càng cao quý, càng khó sống lâu.

Quân đội nhập thành không thể quá nhiều, theo đám đông hùng dũng kéo về Vị Ương cung.

Tào Tương, Vân Lang cũng lên xe ngựa đi theo, khi bọn họ tới nơi thì Lưu Triệt xuất hiện trên tường cung cao vời vợi, toàn thân trang phục thiên tử làm hắn giống vị thần hơn là người.

“ Thần, Phiêu kỵ đại tướng quân phụng mệnh về kinh.”

Hoắc Khứ Bệnh xuống ngựa quỳ một gối hô lên, tức thì cả biển người quỳ rạp xuống, bất kể là Vân Lang, Tào Tương hay tể tướng Lý Thái và đám thần tử tới dự lệ đều không ngoại lệ.

“ Bình thân.”

Giọng Lưu Triệt không lớn, nhưng được vô số hoạn quan giọng khỏe bố trí dọc tường thành hô lên, khiến ân điển hoàng đế truyền bá khắp tứ phương.

“ Đại quân toàn bộ trở về, lòng trẫm mừng lắm, tướng quân vất vả, trẫm ghi nhớ, tướng sĩ dũng mãnh, trẫm hoan hỉ. Nay, công có ban thưởng, lao có vỗ về, để trẫm xem sổ công lao, để xem mấy người phong hầu, mấy người ấm tử, hãy lui đi.”

Tiếp đó trong tiếng tung hô hoàng đế vạn thọ thiên thu, Lưu Triệt rời tường cung.

Sau đó Lý Thái cầm ý chỉ đi ra, tuyên đọc công thần vào cận kiến.

Bình Luận (0)
Comment