Đưa mắt tiễn Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Triệu Phá Nô, Tạ Ninh, Hồn tà vương cùng đám giáo úy vào hoàng thành, Tào Tương cảm thán:” Đại trượng phu phải như thế, nếu ta lớn gan hơn một chút thì tốt rồi, dù sao không có công lao nào lớn hơn quân công.”
Vân Lang không nói gì, biết sự cảm khái này của Tào Tương mấy ngày là qua thôi, chẳng qua lúc này bị đám đông cảm nhiễm mới nói thế, chứ lúc thực sự phải ra trận hắn sẽ kiên định ở nhà.
“ Khứ Bệnh lần này phát to rồi, còn có đám Lý Cảm ... Mẹ nó chứ, đám người Kỵ đô úy bây giờ kẻ nào kẻ nấy hất mặt lên trời ... A Lang, chúng ta dậm chân tại chỗ lâu quá rồi.”
“ Đợi khi nào Phú Quý thành có thể đáp ứng mọi như cầu của thiên hạ, thì là lúc vinh quang của ngươi sẽ tới.”
Tào Tương thấy tương lai đó quá mù mờ:” Khó, khó lắm.”
“ Nhớ khi Khứ Bệnh có hai vạn quân mới tới Hà Tây, đội diện với mười mấy vạn quân của người Nghĩa Cừ, Hồn tà vương, Nhật trục vương, Hữu hiền vương có khó không?” Vân Lang bóp vai hắn an ủi, kỳ thực há chẳng phải cũng là an ủi bản thân, mấy năm qua y quá lãng phí thời gian, cần làm gì đó xoay chuyển tình thế:
Lưu Triệt không phải là đế vương đối xử nồng nhiệt với người khác, càng không vì ngươi đánh thắng trận mà thân mật với ngươi, thế nên đám Hoắc Khứ Bệnh vào cung không lâu đã ra, tới Xuân Phong lâu tụ tập.
Hoắc Khứ Bệnh thành Phiêu kỵ đại tướng quân đại tư mã, phong hộ từ tám trăm lên một nghìn sáu.
Lý Cảm được phong Vũ Đô hầu, phong hộ hai trăm. Triệu Phá Nô thành Ưng kích tướng quân, xa thứ trưởng. Tạ Ninh phong Tòng Phiếu hầu, phong hộ một trăm.
Cơ bản là mọi người đều vui, chỉ Triệu Phá Nô hơi thảm một chút, vì tổ tiên vô công, cũng chẳng rõ là ai nên chưa được phong hầu.
Hoàng đế thể hiện đầy đủ thành ý với Hồn tà vương, một Tháp Âm hầu thực phong không phải thứ hầu tước chỉ có tên của Vu Đan có thể so sánh, phong hộ ba nghìn, giáp sĩ năm trăm càng là ân điển cực lớn không ai ngờ.
Tính hết số phong thưởng của đám Hoắc Khứ Bệnh không bằng một nửa người ta.
“ Về sau không phải là kẻ địch nữa, cũng không phải là Hồn tà vương nữa, mà là Tháp Âm hầu rồi, đó là lễ số, phải nhớ lấy.” Tào Tương nằm giữa một bầy mỹ nữ nói:
Hai mỹ nhân quỳ bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh không ngừng uốn éo làm dáng, hi vọng được Quan Quân hầu quan tâm, hắn chẳng thèm nhìn một cái.
“ Tháp Âm hầu vừa ra khỏi cung đã bị đám Trương Liên, Tiết Hướng kéo đi rồi, cũng không biết vị Tháp Âm hầu này trong ổ ôn nhu còn được mấy phần võ dũng của Hung Nô.”
Hoắc Khứ Bệnh thấy Tào Tương cứ nói ngọt nhạt suốt, đành phải trả lời:” Sau khi Kỳ Liên Sơn đầu hàng, kẻ này bị ta uy hiếp chém đầu bốn nghìn người Hung Nô không chịu hàng là đã không còn võ dũng nữa rồi. Theo lời hắn mà nói, sau này chỉ muốn say chết ở Đại Hán, không muốn đặt chân lên thảo nguyên nữa. Ba nghìn phong hộ, năm trăm giáp sĩ đều là thân tộc của hắn, hắn chỉ bảo vệ thân tộc, còn lại tùy bệ hạ xử lý.”
Tào Tương thấy mục đích đã đạt, nhổm dậy hỏi thẳng:” Bệ hạ phái ai trông coi đất Ngọa Hổ?”
Hoắc Khứ Bệnh hơi nhíu mày nhớ lại:” Ta không để ý lắm, lúc đó bệ hạ nói với Hồn tà vương … à, phải rồi, Bạch Mã quân của Chu Hồng.”
Vân Lang ồ một tiếng:” Bọn chúng tham lam quá.”
Triệu Phá Nô nhấc đầu khỏi ngực một ca cơ:” Không sợ chúng không chia tiền cho chúng ta.”
Hoắc Khứ Bệnh không hứng thú bàn chuyện tiền bạc:” Ta để Mạc Yên lại Đôn Hoàng, chuẩn bị xây dựng thành trì, làm khởi điểm xuất chinh lần sau.”
Tào Tương kinh ngạc:” Vừa mới về mà đã chuẩn bị lần xuất chinh tiếp theo rồi?”
“ Hung Nô không diệt, ta ăn không ngon.”
Vân Lang thở dài:” Chiến sự lần sau hoàn toàn khác, Hung Nô chạy tơi Mạc Bắc, không còn là vấn đề ngàn dặm nữa, mà là vạn dặm, hành quân khó khăn hơn cả chục lần.”
Hoắc Khứ Bệnh sờ ria ngắn trên môi:” Dù tới chân trời ta cũng sẽ giết sạch, các ngươi vẫn ủng hộ ta chứ?”
Tào Tương uể oải:” Ta có gì, ngươi có thể lấy.”
Vân Lang cũng gật đầu:” Từ mai ta sẽ chuẩn bị, đợi ngươi xuất chinh sẽ đầy đủ, nhưng ta sẽ phái hai y giả chuyên môn đi theo quản lý chuyện ăn ở của ngươi, ngươi phải làm theo. Trước khi ngươi đi, ta sẽ chuyên môn tới trong quân giảng giải về dịch bệnh và cách phòng chống, ngươi phải tới nghe.”
“Tùy.” Hoắc Khứ Bệnh thấy Vân Lang cứ nghiêm trọng hóa chuyện này thì phiền lắm, bao năm qua đã như vậy rồi, biết không cưỡng lại được y liền phất tay đồng ý cho xong:
Vân Lang nhìn sắc trời:” Tan tiệc đi, thê nhi đang dài cổ chờ các ngươi về nhà đấy.”
“ Không vội, hai ngày nữa cữu cữu ta về, ta phải đợi, ngoại sinh nghênh tiếp cữu cữu khải hoàn là lễ nghi cũng là hiếu nghĩa, ta không cần quan tâm tới kẻ khác, thích hay không thích là việc của chúng.”
Tào Tương cười nhạt:” Ngươi không quan tâm nhưng sẽ gây thêm phiền toái cho đại tướng quân đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh hừ mạnh:” Nếu sợ phiền toái đã không làm đại tướng quân.”
Tào Tương quay sang Vân Lang:” Nói không sai chứ, ta đã bảo hai huynh đệ chúng ta thế nào cũng ăn đòn lần này mà.”
Vân Lang chẳng có mấy phản ứng, trơ lỳ rồi:” Chấy nhiều chẳng sở đốt nữa, dù sao hai huynh đệ ta thành chỗ trút giận quen của bệ hạ rồi.”
“ Cảm giác chúng ta giống con tin hơn hầu gia.” Tào Tương chán nản:” Nếu có ngày luân lạc tới làm ruộng nuôi thân, mấy tên các ngươi chịu trách nhiệm, ta không làm việc đâu đấy.”
Triệu Phá Nô kiến nghị:” Sao phải làm ruộng, chúng ta có thể làm cường đạo, chiêu này ta quen thuộc lắm.”
Tạ Ninh say khướt nói:” Cướp của bọn Chu Hồng, Trương Liên ấy, béo thành lợn cả rồi, cướp một lần ăn cả đời.”
Mấy người càng nói càng hứng thú, cuối cùng đuổi hết ca cơ đi, không biết uống bao nhiêu rượu …
Sáng sớm tỉnh lại, Vân Lang đầu đau muốn nứt, đưa tay lên phát hiện hai tay toàn vết thương, còn được băng bó xoa thuốc.
Hoắc Quang cổ treo bảy tám vòng trân châu, bên tay còn có hai đĩnh vàng, nhìn quần áo phồng căng cùng vàng bạc tán loạn khắp nơi là biết nó phát tài rồi.
Vân Lang nằm thẳng cẳng, nỗ lực nhớ lại xem hôm qua mình làm gì.
Sửu Dung bê chậu nước vào, thấy chủ nhân ngẩn ra, theo thói quen lau mặt chủ nhân như lau dưa hấu, Hoắc Quang bị nước lạnh đánh thức, chửi mấy câu lại ngủ tiếp.
Vân Lang đứng dậy, thế là kim tệ từ trên người y cứ rơi lủng củng khắp nơi, ngơ ngác hỏi Chử Lang đứng bên cửa đợi lệnh:” Hôm qua xảy ra chuyện gì à?”
Chử Lang cố nén cười:” Vâng, đêm qua loạn một hồi, có năm đại hán che mặt dẫn theo một tiểu tử che mặt xông vào đánh cướp Lưu hầu phủ, ẩu đả ấu tử Trương Liên của Lưu hầu, đại thống lĩnh cấm vệ đi lên ngăn cản bị một đại hán đánh gãy răng. Khi đám người che mặt cướp bóc xong chuẩn bị bỏ đi thì lại có người che mặt nữa nhập bọn, tới nhà Vũ hầu bên cạnh, trưởng tử Chu Hồng ra cản bị đánh cho sinh tử không rõ, sau đó đám người che mặt nhảy lên xe bỏ chạy ...”
Mặt Vân Lang co giật:” Không, không biết chúng là ai à?”
Chử Lang giọng đều đều:” Nghe nói một tên bị hộ vệ Lưu hầu kéo khăn che mặt xuống, dáng vẻ giống Bình Dương hầu Tào Tương, hắn còn ngông nghênh quát tháo, kẻ nào dám đụng vào hắn, cữu cữu hắn sẽ chém đầu.”
Chính là hắn rồi, còn giống khỉ gì nữa? Vân Lang bóp trán, y cũng lờ mờ nhớ ra được chuyện mình làm rồi, không ngờ tâm lý mình bị áp ức quá độ như thế, chỉ vàng bạc tán loạn khắp nơi:” Gom lại, trả cho Trương thị, Chu thị.”
“ Không cần đâu, ngươi có trả, bọn họ cũng không dám nhận.” Trường Bình thình lình đẩy cửa đi vào: