Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 767 - Q5 - Chương 086: Áy Náy Trong Lòng.

Q5 - Chương 086: Áy náy trong lòng. Q5 - Chương 086: Áy náy trong lòng.

Vân Lang vội vàng đứng dậy thi lễ, còn đá Hoắc Quang một cái, Hoắc Quang sờ vàng bạc khắp người sau đó nhớ ra cái gì, cúi gằm mặt xuống.

“ Chuyện hôm qua làm rất tốt, đã là hoàn khố thì phải làm vài chuyện hoàn khố chứ, sáng nay bệ hạ nghe tin nổi giận, hạ chỉ truy bắt cuồng đồ to gan.” Trường Bình tủm tỉm cười:” Ta đã bắt sáu tên lớn một tên nhỏ giao cho Trương thị, Chu thị, vụ án kết thúc rồi.”

Vân Lang hổ thẹn cúi đầu:” Hài nhi bừa bãi, làm mẫu thân lo lắng.”

Trường Bình vỗ vai Vân Lang thở dài:” Đó mới là chuyện con ta nên làm, nghĩ ngơi đi, mai theo ta nghênh tiếp đại tướng quân khải hoàn.”

Vân Lang vốn không định đi đón Vệ Thanh, Trường Bình có lẽ cũng đoán được nên mới tới tận đây, tất nhiên giờ chỉ có thể gật đầu.

Trận chiến Long Thành mặc dù kết thúc với thắng lợi của quân Hán, nhưng để cho Hung Nô chạy thoát tới Mạc Bắc, đây là trận thắng thảm, lại tổn thất một đại tướng, nên đại quân trở về bi thương nhiều hơn là vui vẻ.

Chính vì thế hoàng đế để đại quân Vệ Thanh trú ở ngoài Trường An bốn ngày, cho đại quân Hoắc Khứ Bệnh vào thành trước.

Bất kể thế nào, hoàng đế cũng muốn bách tính thấy, quân đội là vô địch, là bảo kiếm của hoàng đế, có thể quét sạch tứ di.

Bốn vạn chín nghìn quân sĩ chiến tử, đây là thảm họa với Đại Hán, đại quân của Vệ Thanh tuy lập công cao, song khó có ban thưởng hậu hĩnh, từ cái chết của Lý Quảng không được tôn vinh là thấy phần nào .

Trận thắng này tuy thảm thật, Vân Lang thấy đó là trận chiến định hình thế cục, trong vòng mười năm Đại Hán không lo họa Hung Nô nữa, rõ ràng hoàng đế không nghĩ thế, hắn càng quan tâm tới thể diện.

Tay Vân Lang bị băng bó không tiện viết thư, đành do Hoắc Quang viết thay.

“ Sư phụ, chúng ta phải nghênh tiếp đại quân sao, bệ hạ không vui thì sao?” Hoắc Quang viết thư xong hỏi:

“ Thì chịu thôi, cùng lắm là sau này khổ hơn một chút.” Vân Lang vỗ vai:” Sáng mai con vào Vị Ương cung làm bạn với Lưu Cư, chuyện nghênh tiếp đại quân ta làm là đủ, con không tham dự nữa.”

“ Thế sao được?”

“ Sao không được, sư phụ đâu phải là tiểu tử bộp chộp kích động lên là làm chuyện nguy hiểm.”

“ Sư phụ trước đó cũng đâu định đi đón Đại tướng quân mà.”

Vân Lang gãi đầu:” Không đi tất nhiên là tốt nhất, nhưng ca ca con là tên cứng đầu, hắn muốn đi, sư phụ đành phải đi theo thôi.”

Hoắc Quang cảm thấy ca ca mình làm việc không khôn ngoan tí nào, nó không hài lòng:” Vì sao ca ca con lại cố chấp như thế?”

Với vấn đề liên quan tới phân biệt thị phi này, Vân Lang luôn giải thích cặn kẽ, không vì nó là trẻ con mà đối phó qua loa:” Hắn thân là tướng quân, gặp khó khăn thì phải đương đầu, chúng là người đọc sách, gặp khó khăn thì tránh đi, đó là hai loại tư tưởng khác nhau. Dù sao thì là huynh đệ phải cùng tiến cùng lui.”

Hoắc Quang ngẫm nghĩ:” Nếu sau này con gặp chuyện tương tự thì sao? Vì như Trương An Thế lôi kéo con làm việc con không muốn làm?”

“ Nếu là huynh đệ thực sự sẽ không làm thế.”

Hoắc Quang càng không hiểu:” Nhưng ca ca con làm rồi.”

“ Cho nên ta luôn nói hắn là tên khốn kiếp.”

Nói tới đây Vân Lang thấy khó tiếp tục, liên quan tới tình cảm, rất khó phán đoán đúng sai nữa rồi.

Trương Liên khi tới viện tử của Vân thị ở Trường An bái phòng thì cái mặt sưng như đầu heo, dù thường ngày hắn đã béo như heo, nhưng lúc này càng thêm đặc sắc, da mặt chỗ tím chỗ đỏ trông vô cùng thảm thương, dù thế thấy Vân Lang vẫn biết ngồi trên xe lăn thi lễ.

Không biết cái đầu heo kia có mấy phần công lao của mình, Vân Lang áy náy lắm, thân thiết nắm tay:” Tới Trường An mà không đi bái phỏng, tội chết, tội chết …”

“ Đều là huynh đệ, khách khí gì, ta tới thăm ngươi cũng vậy mà, ha ha ha ... Ái chà, tay Vân huynh làm sao thế kia có thương tới gân cốt không?” Trương Liên cười rất tươi:

Vân Lang giơ cái tay quấn băng như móng giò của mình lên, rõ biết nói dối không lừa được ai vẫn cười gượng:” Không sao, giáo huấn đồ đệ bị thương thôi.”

Trương Liên gật gù:” Không nghe lời thì phải xử lý, tuổi còn nhỏ mà không học cái hay, nếu sau này thành cường đạo thì phí một phen tâm huyết của Vân huynh. Trong nhà tiểu đệ có cái Hàng long tiên tổ truyền, quất một cái là nát thịt, lợi hại lắm, năm xưa bị đánh hai cái, Vân huynh xem tới giờ tiểu đệ không dám làm cường đạo.”

Vân Lang thở dài:” Tối qua uống say quá, nếu có ta, Trương huynh đã không gặp kiếp nạn này.”

“ Tên tặc nhân hôm qua ra tay quá tàn độc, tiểu đệ còn đang mời chúng uống rượu thì nắm đấm đã tới rồi, đáng thương tiểu đệ đi lại bất tiện, bị tặc nhân đè xuống xe lăn đánh túi bụi, ngay sức hoàn thủ không có. Càng không biết vì sao đắc tội tặc nhân, không biết Vân huynh có gì chỉ bảo tiểu đệ không?”

“ Chắc là hiểu lầm, say rượu làm bừa là chuyện thường mà.”

Trương Liên rơm rớm nước mắt:” Tiểu đệ có trêu chọc ai đâu chứ, ở nhà uống chút rượu xem mỹ nữ ca vũ mà gặp nạn, còn không biết đi đâu mà kêu, thói đời này loạn rồi.”

Vân Lang cười sang sảng:” Không sao, không sao, Trương huynh gặp nạn, ta giúp bồi thường là được, con người mà, sống sao cho khoái hoạt, đừng nên nghĩ nhiều.”

Trương Liên đầu heo chắp tay:” Vậy mai nghênh đón đại tướng quân về kinh không thể thiếu tiểu đệ.”

Vân Lang ngẩn ra:” Trương huynh nhất định muốn đi à?”

Trương Liên gật đầu:” Đại tướng quân thánh sủng đang lớn, tiểu đệ không dám đứng hàng trên, chỉ mong Vân huynh khi đi cho theo, đứng ở sau, được báo danh hỏi thăm Đại tướng quân đã là vinh diệu rồi.”

“ Trương huynh nói thế làm ta hổ thẹn quá, khi đón Đại tướng quân, Trương huynh nên đứng trên cùng ...”

Trương Liên luôn mồm nói không dám, nhưng chẳng chối từ, làm Vân Lang rất vui vẻ.

Khi Hoắc Quang đẩy xe lăn tiễn Trương Liên về, xấu hổ nói:” Trưởng bối nói chuyện, vốn không có chỗ cho vãn bối xen vào, nhưng vãn bối nghe nói, Đại tướng quân rất thích uống rượu, nếu ngài chuẩn bị ít rượu thịt, khi đó uống với Đại tướng quân một chén thì là giai thoại đẹp.”

Trương Liên mừng lắm:” Thằng bé ngươi còn có lương tâm, biết bá bá bị tiểu tặc đấm vào huyệt thái dương, đầu óc không còn linh hoạt nữa, giúp ta có chủ ý hay, thưởng.”

Rồi lục lọi túi ba lần mới kiếm ra được đồng kim tệ méo mó xẹo xọ nhét cho Hoắc Quang.

“ Mua ít thức ăn, hết rồi tới phủ bá bá lấy, đừng như tên tiểu tặc kia, nắm xương tàn của bá bá chịu không nổi.”

Hoắc Quang không dám ngẩng đầu nhìn ai, Trương Liên thì cười tráng lớn, thỏa mãn rời Vân phủ.

“ Sư phụ, tên này bị ngốc à?” Tiễn Trương Liên đi rồi, Hoắc Quang quay về hỏi Vân Lang:” Sao nhìn không rõ tình thế như vậy, con cháu Lưu hầu kém cỏi thế sao?”

Vân Lang xoa đầu Hoắc Quang:” Bệ ngoài bệ hạ cực kỳ ân sủng Đại tướng quân, Đại tướng quân cũng trung thành kính cẩn với bệ hạ, còn nội tình, chỉ vài người rõ thôi, chúng ta không có quen hệ với A Kiều quý nhân, gần gũi Trưởng công chúa thì không nhìn rõ như vậy.”

“ Còn Trương Liên, tấm thân tàn tật vẫn kéo được Lưu hầu phủ từ sắp suy bại thành thế gia có số má ở Trường An, coi nghĩ hắn ngốc thì xem thường anh hùng thiên hạ quá.”

Bình Luận (0)
Comment