Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 768 - Q5 - Chương 087: Lại Đón Đại Quân Trở Về.

Q5 - Chương 087: Lại đón đại quân trở về. Q5 - Chương 087: Lại đón đại quân trở về.

Tối qua uống quá nhiều rượu, lại bận rộn cướp bóc, mới dậy chưa lâu, Vân Lang đã thấy toàn thân ê ẩm. Giờ đi ngủ một giấc là cách phục hồi tốt nhất, nhưng chuyện ngày hôm qua chưa xử lý xong hậu quả, Trương Liên đã tới, Chu Hồng tất nhiên cũng sẽ tới.

Kim tệ mà Hoắc Quang đặt trên bàn hình dáng kỳ quái, xấu xí chưa nói, hình người trên đó cũng mơ mơ hồ hồ. Vân Lang không biết người trên đó là ai, đoán chừng là một nguyên lão của viện nguyên lão nước cộng hòa La Mã.

Khi Lưu Triệt đăng cơ năm mười sáu tuổi, La Mã đánh bại vương triều Phoenicia, đem đất đai của vương triều này biến thành một tỉnh của La Mã.

Còn lúc này đây La Mã đang tấn công xứ Syria, một đế quốc siêu cấp vắt ngang qua ba lục địa đã hình thành, Địa Trung Hải biến thành biển nội địa của La Mã.

Vân Lang không biết có phải vì mình hay nguyên nhân khác, chuyện đấu trường thú vốn không xuất hiện trên lịch sử Đại Hán giờ đây đã xuất hiện. Trừ Đậu thái hậu từng ép nho sinh giết lợn rừng ra thì rất ít có hoạt động giải trí đẫm máu tàn bạo này.

Nghĩ nửa ngày, Vân Lang cho rằng lý do dẫn tới chuyện này là nô lệ quá nhiều, lại còn còn biết sử dụng vũ khí.

Nô lệ là nô lệ, dù nô lệ phong hầu cũng là nô lệ, trong một ngày ngắn ngủi hôm qua, Vân Lang đã nghe câu này không biết bao lần.

Tới trưa Chu Hồng không tới làm Vân Lang bất ngờ lắm, với quan hệ giữa Chu Hồng và Trương Liên, tương đương với y và Tào Tương, chẳng lý do gì mà Trương Liên đã xuất mã, Chu Hồng lại không ra tay.

Không đợi được Chu Hồng, lại thấy Tào Tương, ngón tay hắn sưng vù, nhưng không có vết thương?

“ Sau mẫu thân lại bóp tay ngươi? Lúc đến chỗ ta còn hòa nhã khen ta cướp rất hay mà.” Vân Lang không hiểu:

Tào Tương run run tay ngồi xuống bàn, nhìn đồng kim tệ:” Cũng nói với ta như thế, nhưng mẫu thân muốn bóp tay ta cần gì lý do ... Trương Liên tới tìm ngươi à?”

“ Ừ, hắn lấy chuyện chúng ta đánh cướp nhà hắn để bắt chẹt mai đi nghênh đón Đại tướng quân dẫn hắn theo, ta hứa để hắn ở vị trí hiển hách nhất.”

“ Chu Hồng tới tìm ta cũng nói thế, ta nhường cho hắn vị trí tốt nhất, ngay sau mẫu thân, đảm bảo Đại tướng quân tới một cái là nhìn thấy hắn. Như thế nhường luôn vị trí chủ gia cho hắn rồi, huynh đệ chúng ta lên lầu hoan hô, ngươi thấy sao?”

Vân Lang gật gù:” Thế là thỏa đáng, chỉ là không đủ khí thế.”

Tào Tương ngáp một cái thật lớn:” Sẽ an bài thỏa đáng, ở phương diện này bọn chúng kinh nghiệm lắm, phải rồi, cái nước La Mã gì đó giàu có lắm à, đúc nhiều kim tệ thế, nghe nói thành La Mã là tòa thành lớn nhất thế giới, tài phú trong đó chắc là chất đống như núi. Phải chăng lại là nước Dạ Lang tự đại khác??”

Vân Lang lắc đầu:” Người ta hay nói trên thế gian này Hung Nô có thực lực ngang với Đại Hán ta, chẳng bằng nói đó là La Mã.”

Tào Tương không tin:” Lớn thế sao?”

“ Cực lớn, quân đội của bọn họ cũng giống chúng ta, vô cùng cường hãn, tổ chức cực kỳ tốt, ngươi cứ tưởng tượng người Hung Nô với trang bị và tổ chức của Đại Hán là hiểu ngay.”

Tào Tương rùng mình, đội quân như thế rõ ràng là bất khả chiến bại:” Hoàng đế của họ là ai? Ở đâu?”

“ Đi về phía tây chừng ba vạn dăm, ở đó không có hoàng đế, chỉ có cơ cấu gọi là nguyên lão viện ...”

“ Không có hoàng đế, lạ thật.”

Tào Tương lẩm bẩm nghe như nghe kể chuyện cổ tích, dựa lưng vào ghế ngủ say, hôm qua hắn cũng bận rộn chẳng kém Vân Lang.

Vân Lang đắp cho Tào Tương một cái chăn rồi rời phòng, dưới chân là lớp lá thu rụng thành mảng dày, ánh mặt trời chiếu lên người, còn chưa cảm thụ được tí ấm áp nào thì đã bị gió lạnh thổi tan rồi.

Sửu Dung dẫn một đám phó phụ ngồi dựa ở chân tường thêu thùa, thấy gia chủ tới, định đứng lên thì Vân Lang ngăn lại.

Tiễn gia chủ đi rồi, một phó phụ hỏi nhỏ:” Gia chủ vì sao thích đi trên đống lá rụng, còn không cho chúng ta quét đi.”

“ Đó là sở thích của quý nhân, khi ở đại viện tử, gia chủ còn không cho quét tuyết, mọi người còn cẩn thận đi vào bên mép để nhường tuyết cho gia chủ dẫm, mỗi hồi dẫm tuyết, gia chủ lại làm thơ. Chắc là dẫm lên lá đỏ cũng vậy, trông đẹp mà.”

Từ xa có tiếng Vâm Lang truyền vào:

Thiếu niên chẳng hiểu sầu phong vị

Thích vút tầng lâu

Thích vút tầng lâu

Muốn phú tân từ gượng nói sầu

Mà nay hiểu rõ sầu phong vị

Muốn nói được đâu

Muốn nói được đâu

Lại bảo êm trời đẹp cảnh thu

Sửu Dung đắc ý nói với phó phụ vừa hỏi:” Nghe thấy chưa, gia chủ lợi hại lắm.”

Ngày hôm sau thành Trường An lại lần nữa tưng bừng như lễ hội, hôm nay người dân Quan Trung nghênh đón Đại tướng quân bách thắng của mình lại lần nữa ca khúc khải hoàn.

Suốt từ sáng sớm tinh mơ, cổng thành được mở rộng, đám trẻ con nối nhau chạy truyền báo vị trí đại quân, ai nấy đều nghển cổ kiễng chân chờ đón.

Khi hai trăm nữ tử ăn mặc đẹp đẽ giơ quạt lông vũ cùng nhảy mùa, dù Vân Lang cũng bị cảnh tượng đó làm chấn kinh.

Tư Mã Thiên lắc lư người ngâm đoạn phú, sau đó đích thân đi xuống, vung vẩy ống tay áo mùa cùng vũ cơ, không ngờ cái tên khô khan cổ hủ này còn múa rất đẹp.

Lát sau thêm Đông Phương Sóc, rồi Ứng Tuyết Lâm, rất nhiều quan viên khác cũng tham gia, một bên váy lụa hồng, một bên tay áo đen, trông cũng thú vị lắm.

Trống trận vang dội, đại quân xuất hiện ở đường chân trời, đám đông sôi trào, vô số giả trẻ lớn bé gánh thức ăn, rượu ấm nhét vào trong tay tướng sĩ, các loại quả càng cứ như toàn thứ miễn phí ném vào đội ngũ đại quân.

Đội quân thế này nếu xuất hiện ở Hung Nô thì tiếng kẻng cánh báo vang lên khắp nơi, chiến mã người Hung Nô chạy khắp thảo nguyên lao báo, để mục nhân nhanh chóng thoát hiểm cảnh.

Nếu ở tiểu quốc xung quanh, ắt khiến cổng thành mở rộng, quân vương trói tay, quỳ xuống xin hàng.

Nay đám phụ nhân trẻ nhỏ kéo tới, đại quân này đao kiếm vào cỏ, dũng sĩ quỳ gội, tiếp nhận ban rượu, còn có đứa bé nghịch ngợm trèn lên cổ dũng sĩ, gõ thiết giáp trên người như trống chơi đùa.

Hoắc Khứ Bệnh gạt đám đông, quỳ một gối trước ngựa của Vệ Thanh:” Thiên sư tướng quân Hoắc Khứ Bệnh cung nghênh đại soái khải hoàn.”

Vệ Thanh ngồi trên ngựa khẽ gật đầu:” Thiên sư chiến công trác tuyệt, chớ quỳ dưới ngựa.”

Hoắc Khứ Bệnh nhảy lên con ngựa , đi theo sau Vệ Thanh tiến lên.

Lễ quan quất roi dài, liền ba phát, khung cảnh trở nên im ắng nghiêm túc, chiến mã Vệ Thanh chậm rãi đi qua đám đông.

Trường Bình bước đi uyển chuyển, hai chiếc quạt che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh nước, si mê nhìn vệ thanh toàn thân giáp trụ.

Tào Tương lấy quạt của Vân Lang ra che mặt, thống khổ nói:” Không nhìn nổi.”

Vân Lang giật lại quạt phe phẩy nói:” Người ta phu phụ tình thâm, liên quan chó gì tới ngươi?”

Thấy Vệ Thanh bế mẫu thân mình lên chiến mã, ôm vào lòng, Tào Tương hận không thể kiếm cái lỗ nào đó chui vào. Vân Lang thì hòa cùng người xung quanh reo hò rung trời.

Dũng sĩ bách chiến trở về thân mật với lão bà, chưa tới loại làm con như Tào Tương lắm mồm, đây là cảnh tượng mà bách tính thích nhìn thấy nhất, vì thế bế nữ nhân khải hoàn liền thành đặc quyền của tướng sĩ.

Từ cổng thành tới Vị Ương cung không xa, nhất là từ bắc môn vào, gần trong gang tấc.

Nhìn Trương Liên đầu lợn và Chu Hồng đầu lợn ở cổng thành dựa vào biểu diễn cực kỳ khoa trương được Vệ Thanh khen ngợi, nhìn bộ mặt hớn hở của hai tên đó, chắc chắn là có món hời lớn, liên tục bái tạ lui về.

Vệ Thanh cùng Trường Bình dẫn một đám tướng quân vào hoàng thành, còn quân tốt được ban thưởng xong, chia các đội nhỏ rời Trường An.

Bình Luận (0)
Comment