Nghi lễ vừa kết thúc Vân Lang bị Tào Tương kéo tới Xuân Phong lâu, nơi này đã đông đủ lắm rồi.
Hoắc Khứ Bệnh uống rượu hết bát này tới bát khác, lúc nãy tới cổng hoàng thành thì hắn bị hoàng môn đuổi ra, nhưng chẳng có vẻ gì là không vui, vẫy tay gọi hai người họ.
Tào Tương rõ ràng tâm tình không tốt, ngồi xuống thảm giữa đại sảnh, chỉ ca cơ rống lên:” Mau mang rượu cho gia gia.”
Hắn bực thì thì kệ hắn xung quanh đa phần vẫn còn không khí ngày lễ, Tư Mã Thiên, Đông Phương Sóc ngoài kia nhảy cùng ca cơ.
Vân Lang uống liền ba bát rượu, nhìn hoàng thành sắp bị bóng tối nhấn chìm:” Lâu thế nhỉ? Hôm nọ Khứ Bệnh nhanh lắm mà.”
Tào Tương lẩm bẩm:” Tấu đối riêng, chạy không thoát.”
Đông Phương Sóc nhảy mệt rồi, ngồi xuống uống rượu:” Chiến tổn chưa từng có mà, Đại tướng quân phải trả lời với bệ hạ chứ.”
Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng nói:” Làm gì có đánh trận không chết người, làm gì có ác chiến không chết người.”
Tư Mã Thiên cũng ngồi xuống:” Cho nên Tôn Tử nói, bất chiến nhi khuất nhân là thượng sách.”
“ Đối với Hung Nô sao?” Hoắc Khứ Bệnh có chút tức giận:
Tư Mã Thiên cũng từng lên trận đối diện với Hung Nô rồi, lắc đầu:” Chỉ có thể hoàn toàn đánh bại, không nên ôm chút ảo tưởng nào.”
Quá trình tửu yến rất dài, mấy người Vân Lang thì lại đều không có tâm trạng, im lìm uống rượu, người khác dần dần tránh xa họ.
Khi trăng lên, Chử Lang tới thì thầm bên tai Vân Lang vài câu.
Vân Lang thở dài nâng bát lên:” Đại tướng quân tự nhận hao binh tổn tướng, cô phụ thánh vọng, không mặt mũi nào đảm nhận tư mã đại tướng quân, xin từ chức đoạt tước. Bệ hạ từ chối, ban thưởng ân ấm một nhi tử làm tán hầu.”
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Đại tướng quân chẳng bận tâm cái đó, các tướng sĩ khác luận công thế nào?”
“ Giao phó hữu ti xử lý.”
Vừa nghe câu trả lời đó Hoắc Khứ Bệnh tức giận ném bát rượu:
“ Cái gì? Bệ hạ muốn tra cái gì, tra vì sao trận Long Thành vì sao chết nhiều thế sao? Trên chiến trường chẳng lẽ có ai đáng chết, ai đáng sống à?”
Mấy lời này không thể để người ngoài nghe thấy Tào Tương xua tay đổi hết ca cơ đi:” Lý Quảng chiến tử, tướng sĩ dưới trướng chết tám chín phần, có vài lời đồn không hay lắm, nói Đại tướng quân muốn trừ khử Lý Quảng, cứ để bọn họ tra cho rõ ràng, nếu không nút thắt trong lòng A Cảm không cởi bỏ được.”
Triệu Phá Nô không thoải mái:” Sao lại đi nghe lời đổn thổi?”
“ Ngươi không biết chuyện mẹ của Tằng Tử liên tục nghe người ta nói nhi tử mình giết người liền sợ hãi trèo tường bỏ chạy, huống hồ Long Thành tử chiến thảm trọng, Lý Quảng tướng quân chiến tử, quá nhiều điểm đáng ngờ.” Vân Lang thở hắn ra một hơi, trấn an:” Triệu Vũ tuy tàn khốc, nhưng kẻ này kiên trì pháp luật, giao cho hắn không phải chuyện xấu, ta tin Đại tướng quân không phải kẻ đố kỵ hiền năng.”
Tào Tương phất tay:” Đại tướng quân bao năm qua đánh đâu thắng đó, chưa từng thất bại, gặp chút phiền phức cũng nên.”
Ngồi thêm một lúc trời đã muộn, Hoắc Khứ Bệnh theo Vân Lang, Tào Tương rời Xuân Phong lâu.
“ Hôm nay tới chỗ ngươi ngủ.” Đi qua phủ Trưởng công chúa, Tào Tương không xuống, cũng không có ý về nhà mình:
Vân Lang vỗ vai hắn:” Vậy tới nhà ta uống tiếp, uống chán rồi ngủ.”
Bên ngoài hơi lạnh run người, trong phòng đèn tàn leo lét.
Than lửa chiếu khuôn mặt ba người đỏ rừng rực.
“ Cánh gà được rồi.” Vân Lang lấy một xâu cánh gà nướng trên giá đưa cho Tào Tương:
Hoắc Khứ Bệnh thì lật móng giò:” Thứ này tốn công quá.”
Vân Lang nói:” Móng giò nướng than càng lâu càng ngon.”
“ À, thế thì tốt, đừng để lâu mà chẳng có kết quả gì thì thất vọng lắm.”
“ Ăn ít đậu hũ nướng đi, thứ đó già trẻ nam nữ đều hợp.”
“ Thối lắm.”
“ Ngươi biết cái gì, chính vì vị thối đó, quệt với tương thù du mới ngon, Tô Trĩ thích nhất đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh rất có lòng tin vào món ăn Vân thị, dù nó có khó ngửi vẫn dũng mãnh ăn một miếng, gật gù đưa Tào Tương.
Tào Tương đẩy ra:” Ta là quý công tử, vị bất chính bất thực, sắc bất chính bất thực, nấu không chín ...”
Thấy hai người kia sắc mặt âm u, lập tức cười khan:” Dù sao phá quy củ quá giờ không ăn từ lâu rồi, thế nên ăn, ăn ...”
Ăn thì chỉ có ăn thôi, đừng xen vào mấy thứ linh tinh, Vân Lang ghét nhất chuyện ăn uống còn mấy trò cái gì mà đầu cá chia cho người này, bụng cá chia cho người kia, ăn đuôi cá có hàm ý, lật cá không cho lật ... Cơ bản đó là những kẻ không biết ăn uống, ngu xuẩn không chịu nổi, ghét nhất là ăn uống với loại người đó.
Bằng hữu tụ hội, ăn thịt, uống rượu, chơi đùa, giống như bọn ngốc mới là vui vẻ nhất, đơn thuần hưởng thụ thôi, đừng để thứ bên ngoài quấy nhiễu.
“ Tuyết rơi rồi.”
“ Ồ, trận tuyết đầu tiên năm nay đấy.”
“ Thời gian trước có sương lạnh, cây cũng trắng xóa, khác gì tuyết, lắm chuyện.”
“ Năm sau trồng nhiều đậu vào, món đậu thối này ngon đấy, nên để ai cũng có ăn.”
“ Tuyết sớm thế này là tốt, tuy nông phu tổn thất một ít rau cỏ, nhưng giết được nhiều sâu, năm sau khai xuân sẽ có vụ cầy cấy tốt.”
Hoắc Khứ Bệnh cảm tưởng mình giờ rất xa lạ với cuộc sống bình thường, không tham gia cuộc trò chuyện hai người Vân Lang, Tào Tương, đến khi nghe tiếng gõ điểm canh đằng xa truyền tới, lẩm bẩm:” Canh bốn rồi, nếu là trong quân phải mặc giáp tuần doanh.”
Vân Lang lo lắng hỏi:” Giờ ngủ vẫn cần thủ vệ à? Có nặng hơn không?”
“ Trương Oánh huấn luyện mấy nữ tỳ mặc giáp, giúp ta canh cửa, dựa theo quy củ trong quân báo giờ.”
“ Ngươi sẽ không giết người trong lúc ngủ chứ?” Tào Tương mắt đảo tròn, hôm qua hắn và Hoắc Khứ Bệnh ở cùng một viện tử:
“ Chỉ cần thu đao kiếm lại không sao ...”
Tóm lại là có nguy hiểm, Tào Tương nhìn quanh phòng không thấy đao kiếm gì hết, nhích người về phía Vân Lang:” Sau này chúng ta tận lực gặp nhau vào ban ngày đi.”
Hoắc Khứ Bệnh bật cười:” Mai về Thượng Lâm Uyển thôi, ở đó mới thoải mái, ai thèm ở gần các ngươi.”
Tào Tương cười dâm tiện:” Nghe nói ngươi được bệ hạ thưởng ba mỹ nhân hả?”
“ Của Vị Ương cung, hoàng hậu điều dưỡng, rất nghe lời.”
“ Thôi xong, sau này đến bản lĩnh trên giường của Khứ Bệnh ra sao cũng không qua được tai mắt của cữu cữu ta.” Tào Tương quay sang nói với Vân Lang:
Hoắc Khứ Bệnh vỗ ngực:” Biết thì sao?”
Vân Lang nhìn Tào Tương:” Kẻ sắp cưới công chúa về nhà lại đi cười người khác.”
Nụ cười Tào Tương tắt ngay tức thì, ngây ra một lúc rất lâu, tinh thần xuống hẳn:” Ngươi dẫn nhi tử ta đi trước khi Dương Lợi tiến môn.”
“ Được, cũng nên học vỡ lòng rồi.” Vân Lang nói nhỏ hơn, vì Hoắc Khứ Bệnh đã lăn ra ngủ:
Trận tuyết đầu mùa từ ô cửa sổ lất phất bay qua, thi thoảng vài bông tuyết bị gió đưa tới rơi lên giá thịt nướng, chỉ tích tắc là biến mất. Vì có gió nên lò sáng hơn nhiều, đậu hũ trên lưới sắt bị nướng cháy, mùi vị thật khó hình dung.
Vân Lang nhanh chóng lật đậu, gắp mấy miếng bị cháy bỏ đi, thấy có hai miếng đã chín vàng, định nhường cho Tào Tương, không ngờ hắn cũng ngủ nốt.
Vân Lang quệt đẫm tương thù du, cắn một cái, hơi nóng bốc nghi ngút, cho cả miếng đậu vào, không đủ cay, nên ăn nóng mới có chút cảm giác, miệng lẩm bẩm một mình:” Đậu hũ thối phải có ớt mới ngon ... thế nào lão tử cũng phải đi một chuyến … ”