Móng giò nướng đã chín rồi, món ngon Hoắc Khứ Bệnh đợi rất lâu mà hắn ngủ mất, Vân Lang gắp ra, đợi nguội vừa đủ định ăn thì Hoắc Khứ Bệnh đưa tay tới.
Con ngươi hắn bị ánh lửa chiếu như hai hòn than, có điều hắn vẫn đang ngủ say.
Vân Lang suy nghĩ một lúc, ăn hết cái móng giò, tới khi không còn tí thịt nào mới đặt khúc xương vào tay Hoắc Khứ Bệnh.
Sửu Dung mắt nhắm mắt mở xuất hiện ở cửa sổ, Vân Lang chỉ bép lò và đống thức ăn trong phòng, Sửu Dung ngáp một cái to, dẫn hai phó phụ vào, chẳng mấy chốc đã xử lý sạch sẽ.
Cửa đóng lại, trong phòng trở nên ấm áp, ngọn đèn leo lét mãi liền sáng hẳn lên.
Vân Lang nhìn hai huynh đệ nằm ngổn ngang ngáy khò khò, cảm thấy thỏa mãn, chứng tỏ mình sống không quá tệ, ít nhất còn có hai bằng hữu.
Trước kia Vân Lang không có bằng hữu, trừ đám đệ đệ muội muội ở cô nhi viện, y thấy cả thế giới chẳng liên quan tới mình, đối xử với tất cả đều mang theo chút địch ý.
Nghe tiếng tuyết rơi rào rào bên ngoài, Vân Lang nhớ tới Thái Tể nằm trong Thủy hoàng lăng.
Không biết gia gia nằm đó có lạnh không? Sắp tới ngày dỗ của gia gia rồi, lần này phải làm to một chút ...
Sáng hôm sau, Vân Lang, Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh tới Trường Bình hầu phủ, nhưng không chỉ phu phụ Vệ Thanh không có nhà, đến ba huynh đệ Vệ Kháng cũng không thấy đâu, hỏi yết giá mới biết là toàn bộ tới biệt viện ở Thượng Lâm Uyển rồi.
Xem ra muốn tránh khỏi trung tâm vùng xoáy.
Ba huynh đệ dẫn Hoắc Quang trở về Thượng Lâm Uyển đã bước vào đầu đông tiêu điều.
Người trong thành Trường An lạnh co ro trong nhà, người ở Thượng Lâm Uyển không ai nhàn nhã, ai cũng vay tiền lương của Vân thị, chẳng muốn lãng phí mùa đông.
Mấy chục cái lò nung gạch phả khói đen tới tận trời cao, thỏa sức làm ô nhiễm không khí.
Trên đường toàn người vác vật nặng, còn gia súc thì nhàn nhã theo sau, vì mùa đông, nên bụng bọn chúng còn được buộc thêm một lớp vải dày tránh lạnh.
“ Đám người này bị ngốc à?” Tào Tương ngồi xe thấy bí, vén rèm ra thì chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này.
Hoắc Khứ Bệnh xuất thân không cao, Vân Lang từng là dã nhân, cho nên hiểu cái bệnh phú quý của Tào Tương.
“ Chỉ cần là thứ người có thể vác được, không dùng tới gia súc làm gì trong mùa đông thế này, tiểu hộ, gia súc lớn còn đáng tiền hơn mạng người.” Hoắc Quang giải thích cho vị thúc thúc đáng thương này:
“ Còn có chuyện đó à, gia súc phải để làm việc chứ.” Tào Tương vỗ vách xe ngâm:” Ðời người khổ kể làm sao xiết! Ðành than dài gạt vết lệ hoen.”
Hoắc Quang không cảm thán thi từ mà nhìn Tào Tương như thằng ngốc:” Thúc thúc là ti nông tự thiếu khanh, chẳng lẽ không biết, những người có gia súc lớn đều là nhà no đủ sao?”
“ Hả? Mùa đông rét mướt, y sam lam lũ, vác vật nặng khó nhọc trên đường mà là nhà no đủ?”
Vân Lang ngán ngẩm:” Thế theo ngươi nhà no đủ là thế nào?”
Tào Tương trắng trợn chỉ Hoắc Khứ Bệnh:” Phải như nhà hắn mới tạm tính là no đủ chứ?”
Hoắc Khứ Bệnh miệng co giật, suýt thì đấm hắn một phát:” Nhà no đủ mà được như nhà ta, ngươi tin bây giờ ta dám đòi bệ hạ ba mươi vạn đại quân đánh Mạc Bắc không, như nhà ta đã là đại phú quý rồi.”
“ Nhà ngươi mà đã là đại phú quý!?” Tào Tương phát ra âm thanh rất tức cười, Hoắc thị trong mắt hắn vừa đủ ăn, mới có chút tiền bạc, thế mà đã dám xưng đại phú quý, đúng là trò hề:
Vân Lang thở dài:” Một vạn hộ no đủ cũng không bằng được nhà Khứ Bệnh, cái gọi là no đủ tức là nông vụ thì ăn khô, nhàn nhã thì ăn cháo, cả năm cũng dôi dư được một ít.”
“ Nghèo vậy à?” Tào Tương ngạc nhiên:
“ Bọn họ không nghèo thì lấy đâu ra mỹ nhân cho ngươi hưởng thụ bất tận, đâu ra phó tỳ như mây để ngươi hưởng phú quý. Chẳng phải vì nhà quá nghèo, không nuôi nổi nên mới để đám có tiền như ngươi thoải mái chà đạp.” Vân Lang bực tức:
Hoắc Quang liền khoe với ca ca:” Năm nay Vân thị cho bách tính vay bảy ngàn vạn lấy hai thành lợi, nên có thêm nhà mua được gia súc, đợi tới mùa thu năm sau, bách tính hẳn là có biến hóa.”
Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả trả thù Tào Tương:” Chuyện tốt, chuyện tốt, đến khi mọi người cùng giàu lên rồi, loại quý nhân tới chó cũng không ăn như A Tương phải tự mình đi làm ruộng, nghĩ đã thấy vui.”
Tào Tương tức giận:” Ta làm sao mà ... chó cũng không ăn? Ngươi không nói rõ ta không tha cho ngươi.”
Hoắc Khứ Bệnh sợ hắn đe dọa mới là lạ:” Ta ở biên quan liều mạng, A Lang thì ra sức tế bần, còn ngươi làm gì?”
“ Ta trồng không ít ruộng.” Tào Tương chỉ đồng ruộng bao la xung quanh:
Hoắc Quang giải thích với ca ca, giọng kéo dài đầy vẻ mỉa mai:” Kiểu trồng ruộng của Tào thúc thúc là tới Vân thị lấy hạt giống, tới Thiếu phủ lấy cung nô, lừa gia súc của ca ca, sau đó bảo với Đông Phương Sóc, không trồng được ra cây thì chặt đầu, thế là ôm mỹ nhân uống rượu, đợi thu hoạch đếm lương thực đầy kho.”
Hoắc Khứ Bệnh kết luận:” Té ra là vậy, trồng ruộng kiểu đó ta dắt một con chó tới ngồi vào ghế của ngươi, nó cũng làm được:”
“ Ghen tỵ chứ gì, đó là mệnh phú quý, ngươi ghen tỵ cũng không nổi.” Tào Tương không lấy đó là xấu hổ mà còn đắc ý:” Rửa tai nghe gia gia nói cho mà nghe, quan viên bình thường tới Vân thị đòi hạt giống xem, A Lang thả Đại Vương ra tát cho vỡ mồm. Thiếu giám phủ khó vào, đó là cơ cấu hoàng gia, chỉ nhập không xuất, cho dù Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh ngươi tới đó đừng nói là lấy người, dù lấy được một con chó thôi ta cũng gọi ngươi là gia gia. Biết Đông Phương Sóc là thứ gì không, tên đó trán cao hơn trời, hoàng đế biết hắn có đại tài, nhưng bảo đông thì hắn đi tây, nhốt hắn vào nhà lao cả năm mà hắn không khuất phục, giá ngự người như vậy, ngươi cần có lòng dạ đủ lớn dung nhẫn hắn, võ phu như ngươi thử ra lệnh cho hắn xem? Hắn dám nhổ nước bọt trước mặt ngươi rồi bỏ đi.”
“ Còn về gia súc của ngươi phải đánh trận đổ máu mới có, ai dám đòi, ai dám nhổ răng trong miệng hổ? Ngoài Tào Tương ta, mấy ai dám làm thế?”
Huynh đệ Hoắc Khứ Bệnh nghe Tào Tương nói một tràng mà cứng họng không phản bác được.
Tào Tương càng nói càng nhơn nhơn đắc ý:” A Lang ngươi nói xem, hôm nay ta thu hoạch một trăm mười ba vạn đảm lương, cung nô, dã nhân ăn no nứt bụng, còn có cái ấm mà mặc, sự thực có phải như thế không?”
“ Đúng là thế.” Sự thực là vậy, Vân Lang có chướng tai cũng phải cười khổ xác nhận, vỗ vai Hoắc Khứ Bệnh:” Số hắn phú quý, ngươi không phục cũng không được đâu. Đại ti nông Nhi Khoan còn khen ngợi hắn, chưa có quan viên nào ngay từ năm đầu đã mang về thu nhập, đừng nói là thu hoạch lớn như thế.”
“ Quan trọng nhất, lại không giống Tang Hoằng Dương bóp hầu bóp họng người khác khiến kẻ thù khắp thiên hạ, khiến người khác làm cùng cơ cấu bị vạ lây, đi tới đâu cũng bị người ta gây khó dễ.”
Hoắc Khứ Bệnh mấy lần mấp máy môi mà không phản bác được nhìn sang thì đệ đệ cũng nhún vai chịu thua, xem ra hắn vất vả hơn cả chó, vậy mà nếu nói đánh trận vì bách tính có cuộc sống an ổn, Tào Tương quanh năm không làm gì còn hiệu quả hơn hắn.
“ Người ta cười ta quá điên cuồng, ta cười người chẳng hiểu chi ... Ha ha ha, lòng mỗ có gấm lụa, há tên võ phu có thể do lường. Chó không ăn mỗ, không phải là không thích ăn, mà là không nỡ ăn, người ta gọi đó là đến súc sinh cũng có linh tính. “ Tào Tương đắc ý cười vào mặt Hoắc Khứ Bệnh:” Ha ha ha, với gia thế Tào thị ta, ta không cần nổi bật hơn người, vì gia gia đây vốn ngồi trên đầu người ta rồi. Hoắc Khứ Bệnh ngươi giết sạch Hung Nô, ai có lợi nhất? Trừ bệ hạ, chính là ta. Vân Lang muốn làm bách tính giàu có, ai lợi nhất? Trừ bệ hạ, vẫn chính là ta .. Ha ha ha.”
“ Cho nên ngươi lập công lao bất thế ta không hâm mộ, có biết không, Hoắc Khứ Bệnh ngươi tối đa chỉ vào liệt truyện của Tư Mã Thiên thôi, còn Tào Tương ta đã liệt vào thế gia truyện rồi, ha ha ha ~~”