Nhìn cái điệu bộ chướng mắt của Tào Tương, ai cũng muốn đấm cho một phát, nhưng mà đồng thời cũng phải hâm mộ hắn.
Phú quý đời đầu, tuyệt đối không thể so với nhà nhiều đời phú quý.
Xui xẻo nhất là là phú quý đời đầu cơ bản đều là bậc nhân kiệt, mà làm nhân kiệt tư vị cũng không tốt.
Toàn thế giới có yêu cầu càng cao với nhân kiệt, dù đạo đức hay tài hoa, đều bị đặt dưới kính lúp cho người ta bình phẩm, một vết bẩn dù nhỏ nhất cũng bị phóng to vô hạn.
Còn phú quý nhiều đời như Tào Tương không phải lo mấy chuyện đó, hắn lười biếng, hắn bại gia, hắn háo sắc, hắn khốn kiếp đều không thành vấn đề, vì trong mắt người đời đó là điều họ nên làm.
Một khi người như Tào Tương làm chuyện gì còn tốt hơn tổ tiên, dủ chỉ là một chuyện thôi cũng được coi là ghê gớm rồi, thành điển hình cha anh hùng con hảo hán.
Mà Vân Lang cho dù nhìn khắp Trường An cũng không thấy mấy tên giàu nhiều đời chỉ biết bại gia, như loại Chu Hồng, Trương Liên, Tiết Lượng ... Tên nào tên nấy trơn như trạch, càng tóm chặt, chúng trượt càng nhanh.
Trong số đám hoàn khố đó, Vệ Kháng là tên ngốc nhất, bị người ta lừa vào biên quân, mặc dù tới nay còn nợ hoàng đế mấy trăm cái đầu Hung Nô, nhưng không ai dám lấy chuyện này ra nói nữa.
Cha hắn ở thảo nguyên chặt đầu lăn lông lốc, biểu ca hắn ở Hà Tây giết máy chảy thành sông, giờ địch nghe tên không chạy thì hàng.
Thêm vào Vệ Kháng sau khi thành hôn một lòng một dạ ở Thượng Lâm Uyển sống cuộc sống của mình, công việc ở Trung quân phủ làm đâu ra đó, có người gọi hắn là thiếu niên anh kiệt rồi.
Ba người Vân Lang, Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh tới Thượng Lâm Uyển liền đến thẳng nhà Vệ Kháng, còn chẳng thông báo yết giá, cứ thế đi thẳng vào hoa viên, liền thấy Vệ Thanh đang đánh đàn, Trường Bình má hồng hồng như thiếu nữ chuyên tâm lắng nghe.
Tào Tương không muốn nhìn nhất là mẫu thân làm ra dáng vẻ tiểu nhi nữ, thấy mẹ mình đã cả đống tuổi rồi, có cháu gọi bà bà rồi mà còn làm như thể thiếu nữ đôi mươi khiến hắn mất mặt, kéo Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh ra sảnh đường đợi.
Không thẹn là người làm đại tướng quân, đang ngưng thần đánh đàn vẫn mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, hai tay đặt lên dây đàn, ngăn âm thanh cuối cùng.
“ Đã đến rồi sao lại đi? Cùng nghe, loại bỏ nôn nóng trong người.” Giọng Vệ Thanh bình thản:
Trường Bình mặt nặng mày nhẹ nhìn ba huynh đệ họ, Vệ Kháng rất muốn chuồn đi, nhưng bị Tào Tương giữ lại chết cùng.
Vệ Thanh tạo nghệ ở món này rất sâu, tiếng đàn du dương, hồi âm lắng đọng, thực sự làm người ta ba tháng không dám ăn thịt.
Thực tế không có thịt mà ăn nữa, vì Trường Bình thấy ở Thượng Lâm Uyển không thỏa đáng, chuẩn bị dẫn bọn họ vào Ly Sơn ăn chay.
“ Ba tháng ạ? Chẳng phải là cả mùa đông đều phải ở trong núi?” Tào Tương vừa mới lên tiếng hỏi liền bị Trường Bình nắm lấy tay:
Vân Lang hỏi:” Hay chúng ta đi săn?”
Ba tháng không ở nhà sao được, mùa đông năm nay Vân thị có vài chuyện lớn phải định đoạt, ví như Phú Quý thành vừa hợp long, phải mau chóng an bài, Vân Lang càng muốn chuẩn bị những bước cuối cùng để xòe bài với Lưu Triệt, chuyện quyết định tương lai của Vân thị, làm sao có thể vào rừng làm dã nhân mấy tháng?
Thế là ngón tay Vân Lang cũng rơi vào tay Trường Bình.
Trường Bình quay sang nhìn Hoắc Khứ Bệnh:” Khứ Bệnh Nhi thấy sao?”
“ Cháu cho rằng không thể nhún nhường nữa, nếu không thì sau này khó sống.” Hoắc Khứ Bệnh nói rất dứt khoát:
Trường Bình thấy Vân Lang và Tào Tương mặt mày trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh mà không chịu đổi ý, có chút buồn bã thu tay lại:” Giỏi, đều có chủ ý cả rồi.”
Vệ Thenh nãy giờ chỉ ngồi nhìn, cười:” Đã bảo nàng rồi mà, ta chịu ơn tái tạo của bệ hạ, nhún nhường thế nào cũng được, bọn chúng từng bước đi tới ngày hôm nay do bản thân kiếm lấy, kỳ thực không cần quá mức nhìn sắc mặt người khác.”
Vân Lang xoa xoa ngón tay:” Một cái nhà nói cho cùng vẫn cần xương sống, lúc nào cũng nhân nhượng thành lộng thần thì hỏng.”
Trường Bình nhìn cả ba:” Các ngươi bất mãn với bệ hạ?”
Tào Tương không phủ nhận:” Huân quý cần tôn nghiêm, không phải cho bị người ta quát đi gọi lại. Chúng ta tốt nhất là không làm gì, nếu cữu cữu vẫn còn nghi ngờ, hài nhi sẵn sàng cùng A Lang làm ruộng, Khứ Bệnh đi săn, không chết đói là được.”
Trường Bình có chút thương tâm:” Không để ý tới chính sự cũng tốt ...”
Vệ Thanh thở dài bùi ngùi:” Nay thiên hạ những kẻ nói suông thì nhiều, làm việc thì ít, không còn Hung Nô uy hiếp, triều đình khuynh loát nhau, bệ hạ ngày càng bạo ngược, e không thể dung người. Trong sạch giữ mình tuy không phải hành vi của đại trượng phu, nhưng là hành vi sáng suốt, để lại tấm thân hữu dụng xem tương lai đi.”
Vân Lang đột nhiên nói: “ Trung thành với đế vương không bằng trung thành với xã tắc, gia thiên hạ, quan niệm này quá hạn hẹp rồi.”
“ Hạn hẹp?” Trường Bình không hiểu nhìn Vân Lang, nói tới thiên hạ mà còn hạn hẹp:
Vân Lang vẫy tay, Hoắc Quang đứng ở xa liền ôm một quyển trục cao bằng cả người nó tới.
Vân Lang nhận lấy chậm rãi đặt lên bàn trải ra, tấm bản đồ thế giới liền xuất hiện trước mắt mọi người, chỉ vị trí Trường An:” Chúng ta đang ở đây.”
Trường Bình không tin:” Đại Hán chỉ chừng này thôi sao? Bản đồ này có đúng không vậy?”
“ Bác Vọng hầu đã đi khắp Tây Vực, mẫu thân không tin có thể mời ông ấy tới xem có đúng không?”
“ Thứ này ở đâu ra?”
“ Đây là chí bảo trấn sơn của Khoa kỹ Tây Bắc.” Hoắc Quang ưỡn ngực nói, nó được sư phụ cho xem thứ này lâu rồi:
“ Đưa ta.” Trường Bình cuộn bản đồ lại, hung dữ nhìn tất cả mọi người:” Không ai được rời đi, ở lại đây chờ ta.”
Tào Tương đi tới giữ lại:” Mẫu thân đừng gấp, A Lang đã cho in mấy nghìn tấm bản đồ này rồi, bản mẫu ở chỗ bệ hạ, e lúc này bệ hạ cũng đang xem.”
Cùng lúc ấy Lưu Triệt đứng ở trước tấm bản đồ cực lớn, vuốt râu nhìn tới nhập thần:” Nói như thế đoạn đường khanh đi qua là chính xác?”
Trương Khiên ở sau lưng chắp tay đáp:” Trừ vị trí một số tiểu quốc có biến hóa thì địa vực không sai chút nào.”
“ Vì sao địa vực tiểu quốc lại sai lệch?”
“ Bẩm bệ hạ, những tiểu quốc đó di cư bất định, ví như người Đại Nguyệt Thị đã di cư ba lần, trước kia bọn họ vốn ở Kỳ Liên Sơn của Hung Nô bây giờ, quốc gia Tây Vực thay đổi liên tục, vương kỳ trên tường thành sáng một cái đến chiều là cái khác, vì thế bản đồ khác với thực tế là bình thường.”
Lưu Triệt trầm tư:” Từ Trường An tới Đại Nguyệt Thị là bao xa?”
Trương Khiên hồi tưởng:” Không đi tám nghìn dặm không tới được.”
Lưu Triệt xem xét các quốc gia chi chít ở Tây Vực, tiếc nuối nói:” Xa quá. Nghe nói vùng Thiên Trúc khắp nơi là vàng bạc châu báu, phải thế không?”
“ Phật gia có thất bảo là kim, ngân, lưu ly, thủy tinh, xà cừ, san hô, hổ phách, bọn họ cực kỳ thịnh hành ở Thiên Trúc, Xá Vệ Thành của Câu La Quốc từng dùng gạch vàng để trải khắp rừng trúc cho Phật tổ giảng kinh, có thể thấy giàu có ra sao.” Trương Khiên hiểu ý hoàng đế, nói thêm:” Bệ hạ, không chỉ đường xá xa xôi mà cũng không đễ đi chút nào, trải qua quá nhiều nước, có quá nhiều điều kỳ bí ...”
Lưu Triệt phất tay:” Một nghìn giáp sĩ có thể lấy được ba sáu nước Tây Vực không?”
“ Bẩm bệ hạ không dễ. Rời khỏi Đôn Hoang là Y Ngô Lô, thực tế nằm trong tay Hung Nô Hô Diễn vương.”
Lưu Triệt cười nhạt:” Khi Hoắc Khứ Bệnh tới Đôn Hoàng thì Hô Diễn vương đã chạy rồi.”
“ Bây giờ đã quay về, người Tây Vực tụ tán rất bình thường, không coi đó là thất bại.”
“ Một nơi thú vị thật đấy, ngươi đâu, lệnh giáo úy Đôn Hoàng xuất kích Y Ngô Lô.”
Trương Khiên ấp a ấp úng không nói lên lời.
Đợi Tùy Việt lĩnh chỉ đi rồi, Lưu Triệt lại nhìn Điền Quốc, Dạ Lang Quốc:” Quốc gia như vậy quá nhỏ, thử trước đã, nếu dùng lượng nhỏ binh sĩ mà không chế được, thu hoạch không nhỏ.”
Trương Kiên không biết phải tấu đối ra sao, cúi đầu không nói.
....
Hôm nay dừng ở đây.