Có được tấm bản đồ của Khoa kỹ Tây Bắc, Lưu Triệt như đứa trẻ con có món đồ chơi mới, suốt ngày ngồi trước bản đồ quên ăn quên ngủ.
A Kiều mang rượu tới, thấy Lưu Triệt khoanh chân trước bản đồ cười ngây ngốc, khẽ đẩy một cái gọi:” Bệ hạ.”
Lưu Triệt kéo ngay A Kiều ngồi bên cạnh, hào hứng chỉ bản đồ:” Nhìn xem, thế giới này không ngờ rộng lớn như thế, ngoài dự liệu của trẫm. Đây mới là bộ phận Khoa kỹ Tây Bắc phát hiện ra thôi, không biết chỗ chưa phát hiện còn rộng lớn tới mức nào. Trẫm cứ tưởng đã đánh hết thiên hạ, không ngờ ... Nàng biết không, lòng trẫm lớn thêm bội phần.”
A Kiều không coi ra gì:” Bệ hạ chỉ có một chút bách tính như vậy, đất đai nhiều làm gì, vất vả viễn chinh tồn thời gian công sức, không đáng.”
Lưu Triệt cười lớn:” Thong thả, trẫm còn lo con cháu không có đất mà phong, giờ không lo nữa, đất đai thiên hạ nhiều lắm, trăm đời cũng không dùng hết.”
“ Bệ hạ định làm gì?” A Kiều cảnh giác nhìn Lưu Triệt, nếu không phải nảy lòng tham muốn cướp bóc, vậy thì nhất định có mưu đồ không tốt lành gì:
“ Làm gì à? Trẫm cuối cùng có thể quang minh chính đại phế trừ phong vương Trung Nguyên rồi, tất cả, tất cả bọn chúng sẽ phải xéo thật xa cho trẫm …”
Khi thế giới đột nhiên lớn lên, lớn ngoài sức tưởng tượng của quân vương, hắn phát hiện ra mình chỉ có một góc, chẳng phải là quốc gia trung tâm, đó là cơ hội mở rộng tầm mắt, cũng là sỉ nhục.
Khi đó quân vương cũng có lòng dạ lớn hơn, nhìn vấn đề toàn cục.
Người khác như A Kiều nhìn nơi xa xôi tựa hồ đi cả đời không tới chẳng mang lại ích lợi gì, nhưng với bậc quân vương mà nói, rất quan trọng.
Từ khi Hung Nô chạy tới Mạc Bắc, hoàng đế bắt đầu nhìn vào trong nước, đó là nguyên nhân khiến trong nước ngày càng khó sống, chỉ có cách thu hút ánh mắt hoàng đế ra xa mới dễ thở hơn, những tướng quân như Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh mới không sợ rơi vào cảnh thỏ hết chó vào nồi ...
Người được nghe Vân Lang giải thích chỉ có Hoắc Quang và Trương An Thế, đây là bước đầu tiên Vân thị đấu tranh với vận mệnh, không liên quan tới người ngoài.
Tổng thể mà nói, có tấm bản đồ này Lưu Triệt sẽ chìm đắm thế giới, cảm khái tạo vật thần kỳ, nhưng tấm bản đồ thế giới này là hoa trong gương, trăng đáy nước, chẳng thể dụng vào, chỉ có thể để lại làm mục tiêu tối thượng cho hoàng tộc Lưu thị.
Thế nhưng Vân Lang vẫn đánh giá thấp Lưu Triệt.
Ngày hôm khi biết Lưu Triệt hạ lệnh cho Mạc Yên, Vân Lang vỗ mạnh trán, quên mất bản tính của Lưu Triệt, hắn cướp bóc Dạ Lang, Điền Quốc, nay cực kỳ hứng thú với việc một vốn vạn lợi này.
Tấm bản đồ mở rộng tầm mắt cho Lưu Triệt, lại biến thành bản đồ cướp bóc cho hắn.
“ Có tấm bản đồ của ngươi, bệ hạ chuẩn bị di chuyển phong vương, chậc chậc, ngươi giỏi thật đấy, một tấm bản đồ mà khiến thiên hạ đại loạn.” A Kiều vừa sửa sang móng tay đỏ chót vừa nói:
“ Không liên quan tới thần.” Vân Lang có chút mệt mỏi, một hoàng đế đi theo coi đường không bình thường như vậy, làm y không có biện pháp gì:” Bệ hạ rốt cuộc muốn làm gì, không cho người ta một vài năm yên bình được sao?”
“ Cũng không nhanh vậy đâu, thế nào cũng phải thăm dò hết phía tây mới xét tới chuyện phong vương.”
“ Nhưng cũng sẽ không quá chậm, hiện bệ hạ đã thu hết đại quân về Trường An, đây là lúc bệ hạ cường đại vô địch, thiên hạ không ai dám trái ý, chính là thời cơ tốt để kết thúc phong vương.”
A Kiều ngẩng đầu lên:” Ta nói với ngươi là để bàn xem chuyện này có lợi gì cho chúng ta không? Không phải là nghe ngươi oán trách.”
Vân Lang hít sâu một hơi rồi thở ra, lấy lại tinh thần, chuyện ngoài dự liệu như vậy thì ứng phó thôi, ngẫm nghĩ:” Lúc này chế độ quân huyện các nơi đã hình thành, không còn mảnh đất nào nằm ngoài luật pháp, theo lý mà nói bệ hạ sẽ không bị níu kéo nữa, cái ngày bệ hạ hạ lệnh một tiếng, cả nước nghe theo không xa.”
“ Thế thì tốt, bệ hạ sớm bất mãn với đám phiên vương rồi, kẻ nào kẻ nấy kiêu xa dâm dật, cứ thế tuy không lo chúng làm phản, nhưng hại cho quốc gia, không phải ý định ban đầu khi thái tổ cao hoàng đế phân phong thiên hạ.”
Trong đầu Lưu Triệt chỉ có giang sơn của hắn, gập bất kỳ chuyện gì, hắn cũng nghĩ tới giang sơn trước tiên.
Tấm bản đồ của Vân Lang kỳ thực trong mắt người hiện đại vô cùng đơn giản, chỉ có chia đông tây nam bắc, không kinh tuyến vĩ tuyến, càng xa Đại Hán càng mất chính xác, chỉ có đường nét cơ bản, chẳng thể hiện được sông hồ rừng núi.
Nhưng Vệ Thanh nghiên cứu rất tỉ mỉ, thời gian qua ông ta và Vệ Kháng ở lý trong thư phòng, so sánh bản đồ quân sự cùng kinh nghiệm trải qua của mình, sửa chữa sai sót ông ta phát hiện ra.
Hoắc Khứ Bệnh cũng thế, nhưng khó khăn hơn, dù sao thì vùng Hà Tây là nơi người Hán chưa từng đặt chân đến.
Theo như Tào Tương kể, thậm chí Trương Khiên cũng tụ tập người theo mình nghiên cứu bản đồ, đám hoàn khố buôn nô lệ càng xem tới chảy dãi.
Càng nhiều người tham dự, tấm bản đồ của Vân Lang càng bị phát hiện ra nhiều sơ hở, làm Lưu Triệt rất hài lòng, nếu tấm bản đồ này chính xác từng ly, hắn đã triệu Vân Lang tới chất vấn.
Bây giờ tấm bản đồ này sơ hở nhiều như thế, tức là Vân Lang hay nói rộng hơn là Khoa kỹ Tây Bắc vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận của Lưu Triệt, hạ lệnh thành lập Sơn xuyên địa lý quán, triệu tập nhân sĩ bác học, chế tác lại tấm bản đồ chính xác hơn.
Vân Lang không biết thế này có tính là mình khai sáng môn học mới rồi không?
Thôi thì Lưu Triệt bị món đồ chơi mới thu út, ít nhất thiên hạ cũng bình an được vài ngày.
Mùa đông rồi, không khí ẩm từ rặng Tần Lĩnh tràn tới, tạo ra từng mảng sương mù đậm đặc khắp Thượng Lâm Uyển. Dưới chân Ly Sơn càng thấy rõ ràng, nơi này có Ly Sơn ngăn sương tiếp tục lan đi, vì thế sương mù ở Vân gia trang tử càng dày.
Thời tiết như thế, người Vân thị chẳng ai muốn dậy sớm, vì đứng ở trong sương một lúc thôi là sương dính lên làm quần áo ướt, chẳng ai chịu nổi.
Lông của Đại Vương được hơi nước thích nhất, nó chỉ cần chạy quanh một vòng là trên lông sẽ có một tầng băng mỏng.
Phòng ngủ của Vân Lang khô ráo ấm áp, nước nóng chạy xuyên qua ống gốm dưới lòng đất, đêm hơi ấm chia đều trong gian phòng rất lớn này.
Trời sáng rồi, Đại Vương không thích ở trong phòng nữa, cửa chưa mở, hai người trên giường vẫn quấn lấy nhau, nó nằm đó liếm lông trên móng.
Tới khi mỗi sợi lông đều liếm tới bóng mềm rồi, Đại Vương đứng dậy đi tới bên giường, dùng hai móng đặt lên mép giường nhìn nhìn hít hít hai người kia.
Tô Trĩ bị lông hổ chạm vào người, giật mình hét lên, vơ ngay gối chụp lên đầu Đại Vương đẩy nó ra, Đại Vương gừ gừ, vẫn đứng im đó. Hai người bị đánh thức, quấn chăn kín mín cùng trừng mắt nhìn Đại Vương, nó cũng mở mắt nhìn lại.
Vân Lang thấy Đại Vương không hề có ý bỏ đi, ảo não nói:” Dậy thôi, hôm nay ta phải lên núi.”
Tô Trĩ từ trong chăn vươn cánh tay trần ra ôm cổ Vân Lang, cố tình đối chọi với Đại Vương:” Hôm nay ở nhà với muội, không cho đi.”
Vân Lang vuốt ve lưng nàng:” Vậy thì cùng đi.”
Tô Trĩ ôm chăn ngồi dậy, tò mò hỏi:” Mỗi năm khoảng thời gian này huynh lại lên núi vài ngày, có chuyện gì à?”
“ Tới nơi ở trước kia, hoài niệm vài người, vài việc. Ta định đưa muội đi lâu rồi, bây giờ vừa vặn.”
“ Không có sư tỷ chứ?”
“ Không, nàng ấy phải trông Triết Nhi, trông nhà mà.”
Tô Trĩ vừa nghe thấy Tống Kiều không đi là chui ngay khỏi chăn, thấy Đại Vương cứ nhìn mình, kéo luôn chăn chụp lên đầu nó rồi mặc quần áo.