Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 773 - Q5 - Chương 092: Thạch Phá Thiên Kinh. (1)

Q5 - Chương 092: Thạch phá thiên kinh. (1) Q5 - Chương 092: Thạch phá thiên kinh. (1)

Vân Lang vào trong Ly Sơn không mang theo tùy tùng, thói quen này không vì thân phận mà thay đổi. Khi mặt trời lên, sương mù tan đi, chỉ có trên Ly Sơn còn có lớp sương mỏng vờn quanh.

Trước khi vào núi, Đại Vương đứng dưới chân núi gầm vương dội, tuyên bố vương sắp về.

Hà Sầu Hữu đang ngồi luyện công trước sơn môn, nghe thấy tiếng hổ gầm, liền thay trang phục đi rừng, vác theo trường cung tiến vào rừng thông.

Vân Lang cẩn thận dùng da sói buộc chặt chân Tô Trĩ, quấn thừng chắc chắn, vào núi không cần đẹp, lấy giữ ấm làm tiêu chuẩn hàng đầu.

Đi tiễn chân chỉ có Lương Ông, đây đã thành thông lệ.

Đại Vương vào Ly Sơn liền tích cực hơn hẳn, nhong nhong chạy trên con đường nhỏ mấp mô bị cỏ cây che lấp, thi thoảng dừng chân đợi, nó rất bất mãn, trước kia chỉ có nó và Vân Lang, tốc độ nhanh hơn nhiều.

“ Không được chạy, chở ta với.”

Tô Trĩ gọi lớn, Đại Vương lờ đi, thân hình khổng lồ của nó lướt trên mặt đất nhẹ như bay, về với rừng núi, bản năng của nó như thức tỉnh, ở đây nó là vị vua đầy kiêu hãnh.

Càng vào sâu trong núi, đường càng dốc, dấu vết con người càng ít đi, Tô Trĩ đi không nổi nữa, Vân Lang phải cõng nàng, ngẩng đầu lên sương mù chưa tan hẳn, chẳng nhìn thấy được căn nhà đá kia, Vân Lang hít sâu một hơi, cẩn thận đi từng bước.

Mất nửa ngày trời mới tới được căn nhà đá, Hà Sầu Hữu đã khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn trước nhà.

“ Đưa theo làm gì?” Giống Đại Vương, Hà Sầu Hữu cũng không hoan nghênh Tô Trĩ, người Tần bọn họ rất bài ngoại:

“ Muội ấy là thê tử của ta.”

“ Tiểu thiếp.” Hà Sầu Hữu lạnh lùng đính chính, nhíu mày:” Ngươi định tiết lộ thân phận thật của mình đấy à?”

Tô Trĩ đang tức giận với Hà Sầu Hữu, nghe vậy sáng mắt nhìn Vân Lang chờ đợi.

Đã đưa nàng lên tận đây rồi, Vân Lang tất nhiên không định che giấu, nắm tay Tô Trĩ:” Chuyện này can hệ quá lớn, nên ta không dám tùy tiện nói ra, nhưng giờ tới lúc rồi, sau này cả nhà ta đều tới đây, mới đầu là muội, năm sau là Tiểu Kiều, Vân Âm rồi Vân Triết.”

Tô Trĩ ngạc nhiên:” Hoắc Quang thì sao?”

“ Đây là gia sự, Hoắc Quang chỉ kế thừa Khoa kỹ Tây Bắc thôi.”

Gia sự? Rốt cuộc Vân Lang thân phận gì ngay cả Hoắc Quang cũng bị coi là người ngoài, Tô Trĩ kích thích cực điểm, gần như nín thở:” Nhà chúng ta là ...”

“ Là một mạch thái tể của Đại Tần Thủy hoàng đế.”

Ba chữ Thủy hoàng đế với người sơn môn mà nói còn chấn động hơn cả đương kim hoàng đế, Tô Trĩ miệng mở to hết sức, khi vừa thốt lên thành tiếng đưa tay bịt lại, mãi lâu sau mới thì thào:” Huynh là dư nghiệt Đại Tần à?”

Cho tới nay dư nghiệt Đại Tần vẫn là đào phạm trọng yếu nhất của Đại Hán, không ngờ trượng phu sư huynh chính là thứ tội phạm không thể tha đó, mà lại còn làm quan nội hầu Đại Hán! Tô Trĩ không biết nói thế nào.

“ Gia gia ta là thái tể Tiền Tần, trước khi chết muốn ta làm thái tể, ta không thể để người thất vọng, ta không có khái niệm gì với người Tần, nhưng dù sao đó là tổ tiên của ta.” Có thể chia sẻ bí mật sâu kín nhất này với người thân nhất, Vân Lang cảm thấy hết sức thoải mái:

Khả năng thích ứng của Tô Trĩ rất kinh người, nàng vốn không giống người khác, hai mắt sáng lấp lánh phấn khích:” Nói thế, muội chính là Thái tể phụ của Đại Tần rồi.”

Hà Sầu Hữu rất khó chịu vì Vân Lang nói ra chuyện này, ông ta chỉ muốn tất kể cả thúc ở đời Vân Lang:” Sau này không được nói ra, người biết thân phận này chỉ có ta và y, thấy vinh diệu lắm sao?”

“ Lão Hà, nói cho cùng ông vẫn sợ ta kế thừa di nguyện của gia gia ta, đi phản Hán phục Tần à? Ông nhầm rồi, chính gia gia ta trước khi chết đã nói, Đại Tần đã mất, cứ để nó ngủ say, ông mới là người cố chấp đó.” Vân Lang vỗ tay Tô Trĩ:” Ta nói ra chuyện này, chỉ đơn thuần muốn con cháu không quên tổ tiên gốc gác.”

“ Thái Tể là bậc chí sĩ.” Hà Sầu Hữu lẩm bẩm, sau đó nhường đường cho Tô Trĩ:” Vào bái tế đi, sau đó chúng ta vĩnh biệt với Đại Tần, lão phu rất trông đợi muốn thấy thứ thuốc nổ có khả năng thạch phá kinh thiên mà ngươi kể là gì.”

Sống hai kiếp người, khiến Vân Lang thành tâm quỳ bái chỉ có Vân bà bà và Thái Tể.

Cả hai đều không sinh ra Vân Lang, nhưng trong sinh mệnh y, bất tri bất giác gánh vác sứ mệnh của phụ mẫu.

Khi tế điện hai người, Vân Lang thành kính đau thương.

Đại Vương rất có linh tính, hướng về phía bài vị Vân Lang bố trí gầm một tiếng, sau đó nằm xuống bên cạnh Vân Lang, đầu đặt sát đất.

Tô Trĩ quỳ sau Vân Lang, nàng xưa nay tuy làm việc tùy tâm tùy tính, nhưng cũng rất thông minh, từ khi Vân Lang chăm chú lau bàn cúng là biết ý không dám nhiều lời .

Hà Sầu Hữu chỉ chắp tay một cái rồi đứng bên, ông ta không hòa hợp với Thái Tể, thường nói chưa được vài câu là rút đao ra rồi.

Tế điện hoàn tất, Vân Lang dùng lụa đỏ bọc linh vị lại, cho vào cái túi trên lưng Đại Vương, sau này không để gia gia lẻ loi ở nhà đá nữa, cần mang về Vân gia trang tử để con cháu cúng bái rồi. Có gì phải che giấu chứ, y muốn đường hoàng làm việc này.

Khi thuốc thổ nên bị Hà Sầu Hữu lấy ra, Vân Lang cảm khái vô cùng, nếu không phải là vì Lưu Triệt sinh lòng cướp bóc, y không muốn lấy thứ này ra, mới đầu vốn dùng để làm bảo vật giữ mạng Vân thị.

Thế nhưng khi nghĩ kỹ thì, nó hoàn toàn vô ích, muốn người khác sợ không dám ra tay với Vân thị, đạt được tác dụng như bom hạt nhân thì trước tiên phải đem ra dùng đã. Mà một khi dùng rồi, Lưu Triệt sẽ bằng mọi giá cướp lấy, lúc đó là mang họa cho Vân thị.

Còn nếu đợi khi Lưu Triệt có ý đồ xấu với Vân thị mới mang ra đe dọa thì giống như trên, càng chết nhanh hơn mà thôi.

Bản đồ hiến lên rồi, mở rộng tầm nhìn người Hán, cũng khơi lên dục vọng thăm dò thế giới của họ, mà đó là chuyện không phải dựa vào đao kiếm là đủ, quá trình thăm dò làm thương vong tăng lên vô số.

Thuốc nổ, là loại sức mạnh siêu nhiên đầu tiên mà nhân loại có được, vượt qua thân thể cường tráng, võ thuật tinh diệu ...

Viễn chinh tổn thất quá lớn, kéo dài càng lâu thì bách tính hai bên càng chịu nhiều khổ ải, đó không phải hậu quả Vân Lang muốn thấy, nếu giết mười răn mười, nhanh chóng kết thúc chiến tranh cũng là việc tốt.

Vân Lang và Hà Sầu Hữu mang thuốc nổ xuống vách núi, Tô Trĩ và Đại Vương ở trước nhà đá đợi tin.

Nhà đá không lớn, nhưng Tô Trĩ đầy hứng thú thăm dò, nơi này không có nhiều đồ đạc lắm, đa phần bằng đá hoặc là rất thô sơ, nàng từng dùng nhưng ở Vân thị thì những thứ thế này đã bị đảo thải rất lâu rồi. Có ít thẻ sách, gỗ, nhưng không có ghi chép gì về vị Thái Tể kia và Vân Lang.

Trong nhà có khoảng trống lớn, nếu chỗ đó mà chứa toàn thẻ trúc, nàng đã biết Vân Lang trước kia thế nào, đáng tiếc đã bị dấu hoặc đốt đi mất rồi.

Đại Vương nằm trên tảng đá lớn ở vách núi nhìn giang sơn của mình, nó hoài niệm ngày tháng cũ, suốt ngày đi săn, sau đó là đuổi bắt đánh nhau, gầm một tiếng. Nhưng mà nó chỉ hoài niệm trong lòng vậy thôi, chứ giờ nó lười đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment