Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 774 - Q5 - Chương 093: Thạch Phá Thiên Kinh. (2)

Q5 - Chương 093: Thạch phá thiên kinh. (2) Q5 - Chương 093: Thạch phá thiên kinh. (2)

Có Đại Vương ở đây, ngay cả tiếng chim hót trong rừng cũng ít đi, gió thổi qua hàng cây xào xạc, gió từ vách núi thổi lên, gió ở khắp nơi .

Tô Trĩ như con chuột chăm chỉ bới chỗ này, sờ chỗ kia, cái nhà nhỏ này có sức hút lớn với nàng, nàng phát hiện ra một biểu tượng mặt quỷ đáng sợ trên trần hang, con quỷ này có ba cái sừng, nhìn mãi không phát hiện ra có gì ảo diệu, chắc để xua đuổi ma quỷ. Chẳng bao lâu nàng bị thứ khác thú hút, nàng kiếm được một thanh bội kiếm của nữ tử, một tấm ngọc bài rất cổ, một cái gương đồng rỉ.

Những thứ này giờ là của nàng.

Đứng ở cửa nhìn quanh một lần, xác định không còn chỗ nào dấu đồ nữa, gài đoản kiếm vào hông, ngồi bên cạnh Đại Vương dùng khăn vải lau cái gương đồng.

Lau gương đồng là chuyện rất tốn công sức, Tô Trĩ hứng thú với chuyện gì thì nàng không tiếc công, nghiến răng nghiến lợi kỳ rất lâu, vết rỉ xanh cuối cùng cũng hết, nàng cầm lên soi, vẫn mờ mờ.

Tô Trĩ lấy khăn lụa ra, chấm nước lau tiếp, nàng thấy đây là một số ít món đồ chứng tỏ thân phận dư nghiệt Đại Tần của trượng phu, chỉ cần giúp nó khôi phục dáng vẻ xưa, tốn bao công cũng đáng.

Mặt đất đột nhiên rung chuyển, Đại Vương đứng bật dậy, hai mắt trở nên hung dữ, lông toàn thân dựng lên, tiếng gừ phát ra từ cổ họng đầy đe dọa.

Tiếp ngay đó là tiếng động lớn từ dưới vách đá truyền tới, mặt đất rung chuyển càng dữ dội, Tô Trĩ kinh hoàng ôm lấy Đại Vương, sấm nổ giữa mùa đông không phải dấu hiệu tốt ...

Đại Vương còn sợ hơn nàng, lao vọt vào trong nhà đá, Tô Trĩ la hét đuổi theo sau.

Chim chóc bay tán loạn, vô số dã thú chạy thục mạng vào sâu trong rừng, một đoạn núi sụp xuống, để lại khe sâu, tiếng đá lở không dứt ...

Khi Vân Lang từ đường nhỏ đi lên, Tô Trĩ chạy tới như bay ôm chặt lấy, Vân Lang dỗ dành như dỗ trẻ con:” Không sao, không sao, toàn bộ kết thúc rồi.”

Bên khóe mắt Tô Trĩ còn hơi ươn ướt:” Vừa rồi địa long chuyển mình đấy.”

Vân Lang không giải thích, căn dặn:” Sau này địa long chuyển mình, không được chạy vào nhà.”

“ Đại Vương sợ lắm.” Tô Trĩ chỉ Đại Vương trốn trong gầm giường:

Vân Lang khó khăn lắm mới dỗ được Đại Vương ra ngoài, hai chân quắp lấy Vân Lang, không chịu ra ngoài. Nó từ nhỏ vốn đã sợ những thứ tiếng động lớn này.

Tô Trĩ chỉ cho là địa long chuyển mình, qua rồi là không còn gì phải sợ nữa.

Vân Lang cất ngọc bội vào lòng, giao đoản kiếm cho Tô Trĩ:” Đây là bội kiếm của công chúa Đại Tần, nàng giữ cũng tốt.”

“ Còn ngọc bội thì sao?”

“ Đó là đồ của thái tể, còn cái gương kia là thấu cốt gương, sau khi mài bóng, đặt dưới ánh mặt trời, ánh nắng xuyên qua gương, sẽ có hình vẽ hiện lên, là đồ hiếm có.”

Tô Trĩ ôm cái gương vào lòng, quyết định giữ làm của riêng không chia cho sư tỷ, chợt nhận ra:” Hà Sầu Hữu đâu rồi?”

“ Ông ta đang tìm nguyên nhân làm núi sập.” Vân Lang mỉm cười, Lão Hà không ít thứ bột màu đen gây ra kết quả này nên vẫn đang đi tìm:

“ Muội dọn dẹp sạch sẽ rồi, tối nay ở lại đây à?” Tô Trĩ chỉ cần biết lão già đáng ghét đó không có mặt là được:

“ Không được rồi, phải về thôi, ta lo động tĩnh quá lớn chắc Lương Ông sợ, không về có khi ông ấy sẽ tổ chức người vào núi tìm.” Vân Lang cho rằng thuốc nổ sơ đẳng không có uy lực mấy, không ngờ ở không gian kín lại giải phóng năng lượng kinh khủng như thế, chỉ hi vọng vụ nổ này không làm hỏng kiến trúc khổng lồ phía dưới, làm ảnh hưởng xương cốt Thái Tể.

Trên đường trở về, Hà Sầu Hữu âm thầm xuất hiện, nhìn Vân Lang chằm chằm làm người ta cực kỳ khó chịu.

“ Kỳ thực lần trước phá hủy phong hỏa đài cùng với trận chiến Bạch Lang Khẩu là do thứ này gây ra, bột mì chỉ là thứ dùng che mắt thôi phải không?”

Đôi mắt tinh tường này, Vân Lang không phục không được:” Đúng thế, muốn bột mì nổ cần quá nhiều nhân tốt không xác định được.”

“ Chẳng trách sau đó thử ba lần đều nổ, nhưng uy lực không bằng lần có ngươi chỉ huy, còn cho rằng có chỗ nào xử lý chưa thỏa đáng.” Hà Sầu Hữu nhíu mày:” Sao ngươi không hiến lên hoàng đế? Muốn giữ phòng thân sao?”

Vân Lang gật đầu:” Ông thấy uy lực của nó rồi đấy, không phải huyết nhục có thể chống đỡ, đấy là thứ chỉ kém sức mạnh của thần thôi.”

Hà Sầu Hữu hít một hơi:” Ngươi tự cho mình là thần?”

“ Có gì không thể? Hoàng Đế trừ ác thú, đuổi độc trùng thành thần, Viêm Đế khởi đầu trồng trọt, mở thị tập thành thần, người Đỗ Khang nấu rượu thành thần, Lỗ Ban thành tổ thợ mộc, Khổng Khâu nhờ giáo hóa thành thánh, Tôn Tử binh pháp vô song thành thần, Lý Nhĩ cưỡi trâu xanh rời Hàm Cốc dạy Đạo Đức Kinh thành thần.” Vân Lang dõng dạc nói:” Vân Lang ta làm thủy xa, luyện sắt, tạo giấy, giờ có thêm thuật thuốc nổ, sao không tự có thể xưng là thần?”

Tô Trĩ ôm cánh tay Vân Lang, chớp chớp đôi mắt to sùng bái:” Phu quân công lớn thiên hạ, tương lai nhất định thành thần.”

“ Đúng thế, chỉ cần không bị bệ hạ chặt đầu, sống đủ lâu rồi sẽ thành thần thôi.” Vân Lang cười vuốt mũi nàng:

Hà Sầu Hữu nghe hai người họ nói cười dần bình thường lại, tích tắc ông ta thực sự nghĩ Vân Lang là thần thánh, nhưng nếu là thần thánh theo cách nói của y thì chấp nhận được:” Vì sao lại là ta?”

“ Vì ông biết hết bí mật của ta, lại quan hệ thân cận với bệ hạ nhất.”

“ Hơn hai năm qua bệ hạ đã không gặp ta nữa rồi.”

“ Một người biết quá nhiều như ông, với tính bệ hạ thì không dùng nữa là sớm trừ bỏ rồi, không biết nguyên nhân gì bệ hạ bỏ qua cho ông, bệ hạ không phải là người nể tình cũ, càng không phải người rộng lượng, có thể nói cho ta nguyên nhân không?”

Hà Sầu Hữu không trả lời mà thở dài:” Cả đời ta chỉ hai lần bị dọa, lần đầu tiên là Trương Lương cách đây rất lâu rồi, lần này càng đáng sợ hơn, lão phu ước chừng, sống lâu hơn nữa bị tên tiểu tử Hoắc Quang dọa thêm một lần.”

“ Lão phu tự nhận tài trí đủ tung hoành thiên hạ, có thể thuận tay bóp chết các ngươi, vậy mà lại bị kiềm chế đủ đường, đây có lẽ là mệnh, là mệnh, lão phu phải nhận.”

Vân Lang nghe Hà Sầu Hữu nói thế thì mỉm cười, lão già này nếu không bị chữ mệnh trói buộc, có lẽ thiên hạ Lưu thị đã nguy từ nhiều năm rồi.

“ Có điều ngươi nên hiểu, thuốc nổ không bảo vệ được Vân thị ngươi đâu, mà là họa của Vân thị.”

Vân Lang lúc đầu làm ra thuốc nổ chính là dùng làm thủ đoạn cuối cùng bảo vệ Vân thị khỏi Lưu Triệt, nhưng về sau y hiểu ra, thuốc nổ đáng sợ nhất là lúc nó chưa nổ, chứ không phải khi nổ:” Ta biết, trước kia có một nơi gọi là Khổng Tước sơn trang, bọn họ có thứ vũ khí vô cùng đáng sợ là Khổng Tước Linh, nghe đồn một khi dùng loại vũ khí này, người trúng là chết, không ngoại lệ.”

Tô Trĩ tò mò:” Sau đó thế nào?”

“ Bọn họ bình yên rất nhiều năm, khi con cháu họ dùng Khổng Tước Linh giết kẻ địch, chẳng mấy chốc gia tộc bị tiêu diệt.”

Hà Sầu Hữu cười lạnh:” Chính là thế, không ra tay người ta sợ ba phần, không ai muốn làm kẻ hi sinh đầu tiên, nhưng khi có người chết, ai cũng sợ mình là người thứ hai, tất cả cùng xông lên là kết quả tất yếu. Ngươi định giải quyết nó ra sao đây?”

Vân Lang đã làm ra thứ này từ lâu, tất nhiên đã có tinh toán lâu rồi, cần có phương thức thích hợp để Lưu Triệt biết Vân thị có thứ này, nhưng không tạo thành đe dọa lớn với hắn, phải tạo sự cân bằng giữa an toàn và thiệt hại, như thế mới thự sự thành vũ khí tối thượng đảm bảo được an toàn cho Vân thị. Y đưa ra vào lúc này vì vừa vặn gặp được cơ hội tốt: “ Nếu ông chấp nhận bảo mật, ta muốn thứ này xuất hiện trong bộ nô đoàn, dù sao vũ khí trang bị của chúng sớm vượt qua giáp sĩ triều đình, nghe nói làm ra cả nỏ gấp rồi, xuất hiện ở đó là tốt nhất.”

“ Ngươi hận Quách Giải như thế sao?” Hà Sầu Hữu nửa ngạc nhiên nửa nghi ngờ:

“ Không hận, chẳng qua xuất hiện trong tay hắn sẽ rất thích hợp thôi.” Vân Lang không giải thích thêm, nắm tay Tô Trĩ, bước đi nhanh hơn:

Bình Luận (0)
Comment