Đi qua khu rừng thông đen, Đại Vương đột nhiên gầm khẽ lao đi, Hà Sầu Hữu liếc nhanh sang bên cạnh, một con lợn rừng lớn chạy qua, móng vuốt của Đại Vương đã bật ra, cái móng dài chỉ kịp lướt qua người con lợn rừng, thế cũng đủ nghe con lợn rừng kêu đau đớn, lưng đã có bảy tám vết rạch dài, nó lợn rừng tốc độ không giảm, Hà Sầu Hữu lách một bên né tránh.
Con thú đáng thương húc rầm vào thân cây, còn chưa kịp đứng dậy thì trúng một cái tát như trời giáng nữa của Đại Vương ...
Vân Lang và Tô Trĩ hứng thú đứng xem, một con lợn rừng thôi, không đánh được Đại Vương, cũng không đánh được Hà Sầu Hữu, bọn họ rất an toàn.
Thấy Đại Vương không chịu giết con mồi mà cứ vờn quanh, Hà Sầu Hữu rút đao ném ra, đâm xuyên cổ tới tim, gục ngay xuống đất, Đại Vương bất mãn gầm gừ, nhưng không lao vào tấn công.
Tô Trĩ thở dài:” Con lợn rừng ngốc nghếch đáng thương, những con thú khác đều chạy vào núi sâu, nó lại chạy xuống.”
Hà Sầu Hữu đi tới rút đao ra, lau lên lông con lợn rừng:” Biết thương cho con lợn, sao không thương cho Quách Giải, phu quân ngươi hại người, đều không chết không chịu thôi.”
Tô Trĩ phản bác ngay:” Sư huynh ta không bao giờ hại ai, chỉ có người khác hại nhà ta mới phản kích.”
Vân Lang vỗ vỗ vai Tô Trĩ, Lão Hà tuy tu tâm dưỡng tính rất nhiều, nhưng không nên chọc vào là hơn:” Thương đội Vân thị ta ở Thục khi Trường Giang bị va vào đá ngầm vỡ nát, mười sáu người chỉ hai người sống sót trở về. Mới đầu ta nghĩ là sự cố đi thuyền, phó dịch cam đoan thuyền lão đại của họ là người giỏi nhất, rất có thể thuyền có vấn đề. Nghe đâu Quách Giải đã có địa vị không nhỏ ở Thục, thuyền bè đi qua Trường Giang phải do hắn điều phối, nếu không sẽ chìm thuyền chết người.”
Hà Sầu Hữu nhíu mày:” Quách Giải dám làm thế.”
“ Cho hắn trăm lá gan thì Quách Giải cũng không dám đụng tới Vân thị ta, nhưng người dưới hắn khó nói rồi, Vân thị ta xưa nay không được lòng giới buôn nô lệ.”
“ Vậy thì ngươi không thể trách Quách Giải!”
“ Thế nên ta mới cho hắn lựa chọn, nếu hắn quản lý thuốc nổ tốt, dùng cho khéo ở ngoài thì không sao, nếu mang vào trong nước dùng, để bệ hạ phát hiện thì đừng trách ai hết.”
“ Ngươi không sợ nuôi hổ gây họa ...” Hà Sầu Hữu chỉ nói được một nửa:” Ta hiểu rồi, ngươi sẽ không cho hắn thuốc nổ thật ..”
“ Nhìn giống, nổ giống, ngửi cũng giống, không ai có thể nói là không phải.”
“ Xem ra đồ thật ngươi chỉ cho Hoắc Khứ Bệnh?”
“ Bệ hạ chưa bao giờ cho Khứ Bệnh đủ quân, từ khi Kỵ đô úy thành quân, có trận nào không phải là ác chiến lấy ít chống nhiều? Nay Hung Nô đã chạy xa, muốn truy đuổi phải vượt qua vô số vùng man hoang, tác chiến kẻ địch đáng sợ nhất, ta không muốn họ dùng thân xác đánh nhau với địch, nếu có thể sử dụng thuốc nổ thì không cần đao kiếm nữa.”
Hà Sầu Hữu cười dài:” Coi như bị ngươi dọa không oan, tên Quách Giải luôn tự nhận bất phàm đó e là giống như con lợn rừng kia, còn Hoắc Khứ Bệnh là con hổ, ném ra con lợn rừng cho dã thú cắn xé, thừa cơ để huynh đệ mài móng vuốt giương oai, lập nên uy chiến thần, khiến bệ hạ không dám đụng vào các ngươi. Đó có phải là mục đích cuối cùng?”
Vân Lang đường hoàng nói:” Ông nói sai rồi, ta làm thế vì giang sơn Đại Hán, không phải vì tư lợi, lòng này có trời chứng giám.”
Hà Sầu Hữu ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, thấy lời Vân Lang không tới nửa phần đáng tin, chẳng muốn nhiều lời nữa, sải bước như bay bỏ đi, nếu không có khi sấm sét giáng xuống.
… …
Hoắc Quang cẩn thận dùng hương chọc vào đống bột đen, chỉ thấy xoẹt một tiếng, ánh lửa sáng rực bùng lên trên bàn nhanh chóng biến mất, để lại mùi cháy gắt mũi, vội vàng mở cửa sổ ra cho bay bớt mùi.
Nó rất muốn cho thuốc nổ vào ống trúc đốt ... Thực ra nó làm rồi, nhưng bị sư phụ đánh một trận, tịch thu ống trúc.
Vân Âm ở dưới sân nhìn thấy Hoắc Quang bịt mũi hỏi:” Huynh làm gì thế?”
Hoắc Quang mặt hết sức thật thà đáp:” Có làm gì đâu.”
“ Sao lại có mùi thối?”
“ À, ta vừa đốt một con chuột.”
“ Á!” Vân Âm hét lớn bỏ chạy ngay:
Hoắc Quang cúi đầu hít hít, phát hiện toàn mùi khói, vội cởi ra thay bộ khác, kiểm tra không có múi gì nữa sau đó tới phòng sư phụ.
“ Sư phụ, năm sau Tào Tín sẽ tới nhà ta à?”
“ Không chỉ nó, còn có Lý Vũ, Hoắc Nhất, Hoắc Nhị, Hoắc Tam.” Vân Lang đang đọc sách, không ngẩng đầu lên:” Rốt cuộc muốn nói gì, không cần quanh co.”
Hoắc Quang ngần ngừ:” Sư phụ, đệ tử không thích thuốc nổ.”
“ Vì sao?”
“ Thứ đó quá nguy hiểm.”
Vân Lang gập sách lại chờ đợi, bây giờ y ít dạy bảo Hoắc Quang rồi, đã định bồi dưỡng nó làm người kế thừa thì phải cho nó tự chủ.
“ Con thấy để Tào Tín làm chuyện này tốt hơn, vì năm sau cha nó cưới Dương Lợi công chúa, cái nhà đó nó không về được nữa.”
“ Không tới mức đó, Dương Lợi không hại Tào Tín, làm chủ phụ nên có khí độ.” Vân Lang lắc đầu:
Hoắc Quang ương ngạnh nói: “ Mẹ con bệnh mất, cha con cưới người khác, con rất muốn về tìm hiểu vì sao mẹ con mất, nhưng lại sợ làm rõ rồi lại mất luôn cả cha. Nên tốt nhất phải dự phòng chuyền này xảy ra, không nên cho Dương Lợi công chúa cơ hội vẫn tốt hơn.”
“ Sư phụ vào Tào thúc kết minh không thể bị phá vỡ, lại cần duy trì đời đời, nhưng con của Dương Lợi công chúa rõ ràng không phù hơp với chuyện kết minh của hai nhà. Nên Tào Tín sẽ thay thế cha nó sẽ là tốt nhất, tương lai dù nó không thể kế thừa tổ nghiệp cũng cần có lực lượng để lôi kéo người Tào thị. Đệ tử cho rằng Tào Tín nắm giữ thuốc nổ sẽ đủ sức tranh hơn thua với con của Dương Lợi công chúa, chỗ dựa của nó chỉ có thể là nhà ta, nên tin được.”
Vân Lang thở dài kéo Hoắc Quang tới gần:” Chuyện cần làm rõ phải làm rõ, không thể để người khác che mắt như kẻ ngốc, gia sự của con thì tùy con xử lý. Còn về Tào Tín thì đợi xem, Tào Tương tuy trông cù bất phất phơ, nhưng lợi hại hơn con nghĩ nhiều, Dương Lợi không áp chế nổi hắn đâu, đừng quên mẹ hắn là Trưởng công chúa lợi hại nhất Đại Hán, hắn sẽ xử lý tốt.”
“ Con còn quá nhỏ, không nên tính quá xa, không nên an bài quá phức tạp, trước khi vấn đề xuất hiện mà con tự gây phiền toái cho mình, đôi khi chính bản thân tạo ra vấn đề đó. Con không thích thuốc nổ thì đừng hỏi tới nó là được.”
Hoắc Quang từ phòng Vân Lang đi ra thì thấy Vâm Âm bê một cái bát tươi cười đợi mình.
“ Cho huynh này, muội vừa bảo trù nương làm đấy.”
Hoắc Quang nhận lấy cái bát, ngồi xuống thềm ăn luôn, không tệ, thịt phết mật xong đem rán, vừa giòn vừa ngọt.
“ Thịt chuột có ngon không, muội chưa ăn vào giờ.” Vân Âm chớp chớp đôi mắt to rụt rè hỏi:” Là con chuột huynh vứt đi đấy.”
“ Ọe.” Hoặc Quang tức thì cảm thấy lồng ngực nhộn nhạo, cố gắng không nôn ra ngoài:” Cái con chuột đáng ghét, dám cắn sách của ta, bị ta bắt được dùng hỏa hình rồi vứt đi, chứ ta đâu có định ăn thịt chuột.”
“ Còn tưởng huynh bị cha muội phạt không cho ăn cơm, đói quá phải ăn thịt chuột chứ.” Vân Âm thở phào, cái mặt chẳng nó nửa phần áy náy:
Hoắc Quang không biết phải làm gì với sư muội cổ quái này, rõ ràng nó thông minh hơn Vân Âm rất nhiều, nhưng thường xuyên bị trúng bẫy. Suy nghĩ một lúc cúi đầu cho hết vào mồm, cố gắng nhai nhanh nuốt xuống, sư phụ nói phải, nam tử phải dũng cảm tiến về phía trước, tin tức có xấu vẫn tốt hơn bị bịt mắt che dấu:” Ta muốn đi Dương Lăng ấp một chuyến, muội đi không?”
“ Muội hôm nay tới Phú Quý trấn, mẹ muội làm cho muội bộ áo năm mới.”
“ Vậy đợi từ Dương Lăng Ấp về, ta sẽ mua cho muội một con búp bê đất thật đẹp nhé, ta đi nhanh thôi.”
Hồng Tụ ngồi xe ngựa đi tới đón, Vân Âm lên xe, cách cửa sổ vẫy tay với Hoắc Quang, nụ cười Hoắc Quang rất sáng lạn.
Đợi xe ngựa đi rồi nụ cười của nó cũng biến mất, trong bát còn hai miếng thịt nhỏ, Hoắc Quang vứt đi luôn.
Mùa đông cưỡi ngựa không phải là lựa chọn tốt, Hoắc Quang vẫn cứ cưỡi ngựa, mũ lông che đi quá nửa mặt, lộ ra đôi mắt đen, được gia tướng bảo vệ, tới thẳng Dương Lăng ấp.