Hoắc Khứ Bệnh và Tào Tương từ trong nội trạch đi ra, từ hôm qua Vân Lang dẫn họ và Hoắc Quang đi xem thuốc nổ xong, cả hai không rời Vân thị nữa.
Sau khi nghe Vân Lang kể chuyện Hoắc Quang, Tào Tương do dự một lúc hỏi nhỏ:” Khứ Bệnh, không phải mẹ ngươi ra tay chứ?”
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Mẹ ta sống rất tốt, lần trước được phong thưởng, ta bố trí trạch viện phó phụ ở Trường An cho mẹ ta, lại còn có một cái trang tử, rất thích mời đám phó phụ tới chơi mạt chược, không dính dáng vào chuyện Hoắc gia. Thậm chí cho rằng trước kia không nên ủy thân cho Hoắc Trọng Nhụ.”
Tào Tương trách:” Ít ra ngươi cũng không nên gọi thẳng tên ông ấy như vậy chứ, cha ngươi mà.”
Hoắc Khứ Bệnh vỗ bàn rầm một cái:” Trước kia ta cho rằng anh hùng không hỏi xuất thân, cứ tự lực tự cường là đủ, quá khứ không quan trọng. Nhưng nhìn xem cữu cữu ta ngoài trừ vô địch ở chiến trường, về tới nhà làm gì cũng khó khăn, đụng chút chuyện là phải tránh, một xuất thân bình thường vẫn tốt hơn. A Tương, sau này ngươi đừng làm bừa, hại đến con cháu.”
“ Liên quan chó gì tới ta, A Lang mới có con tư sinh.” Tào Tương bực mình:
Vân Lang cũng trừng mắt:” Nói gì thế, Vân Âm xuất thân rõ ràng, cha mẹ nó ở đây, kẻ nào dám nói gì?”
Hoắc Khứ Bệnh chợt hỏi:” Tiểu Quang có thuốc nổ không?”
“ Cho một ít để nó luyện tập thôi, đừng lo nó không dùng để nổ chết mẹ ngươi đâu mà sợ.”
Chứng kiến uy lực thuốc nổ, Hoắc Khứ Bệnh không yên tâm, đứng dậy chạy ra ngoài, gọi gia tướng tới dặn dò vài câu mới quay lại:” Thứ đó quá đáng sợ, một khi dùng rồi, muốn hối hận cũng muộn.”
Vân Lang quay sang Tào Tương:” Tiểu Quang muốn sau này giao thuốc nổ cho Tào Tín quản lý đấy.”
“ Thật à?”
“ Ngươi hưng phấn cái gì, thuốc nổ trong sư môn ta cũng chẳng phải thứ lợi hại nhất, có điều Tào Tín muốn chơi thuốc nổ thì phải có bản lĩnh.”
Tào Tương vỗ ngực:” Nhi tử ta thông minh lắm.”
“ Đó là vấn đề, người chơi thuốc nổ không thể thông minh, ngu ngốc một chút, cổ hủ một chút thì hơn. Thông minh thì kiên nhẫn không cao, mà thuốc nổ là thứ cần tỉ mẩn.”
“ Nhi tử ta ở phương diện này không có vấn đề.”
Vân Lang nheo mắt nhìn Tào Tương:
- Xem ra Tiểu Quang nói trúng rồi, Dương Lợi gây áp lực rất lớn cho ngươi phải không?
Nghe nhắc tới chuyện này, Tào Tương có chút phiền muộn, kéo cái gối ra nằm xuống: “ Nhà có cả đống người, đinh khẩu chẳng ít hơn phong quốc, quan hệ rắc rối trong đó làm người ta đau đầu. Năm ngoái ta giết hai đường huynh, năm nay xem chừng phải giết hai tên nữa mới yên ... Chẳng kẻ nào muốn sống yên ổn.”
Mấy năm qua Tào Tương sống không thuận lắm, cũng phải thôi, Tào thị của hắn đang mở rộng với tốc độ chưa từng có, xúc tua đã vươn tới từng ngóc ngách của Đại Hán.
Tương ứng với đó là dã tâm của người Tào thị cũng bành trướng dữ dội, nếu không phải Tào Tương ra sức áp chế, hiện giờ hoàng đế đã đối phó với Tào thị.
Dù là thế Trường Bình cũng ngày một bị hoàng đế dè chừng, mặc dù trong tay vẫn còn nắm một nhánh vũ lực hoàng tộc, song quyền thế đã kém xa trước kia.
Hoàng đế muốn quyền khống chế tuyệt đối, huân quý muốn lớn mạnh, đây là mâu thuẫn căn bản, không có khả năng điều hòa, cũng là khiếm khuyết của các quốc gia phong kiến.
Khi hai đằng mẫu thuẫn tới cao trào nổ ra xung đột, quốc gia tan rã.
“ Chuyện của Quách Giải, ngươi xử lý ổn chứ?” Vân Lang hỏi:
Tào Tương cười nhạt:” Đã bắt đầu chuẩn bị rồi, hắn tụ tập một đám ô hợp, muốn kiến lập vương quốc của mình, đúng là chán sống.”
“ Hắn thực sự điên rồi sao?” Hoắc Khứ Bệnh thấy khó tin:
“ Dục vọng sẽ che mờ lý trí thôi, giống như đám đường huynh của A Tương vậy, có lẽ cũng có người ở sau xúi bẩy, hứa hẹn gì đó mới mạo hiểm đối đầu với ngươi. A Tương, ngươi phải chú ý, nếu bệ hạ đề xuất phân gia, ngươi nên đồng ý, đó là lời cảnh báo cuối cùng của ngươi.”
“ Mẫu thân mấy năm qua đã an bài rồi, cái gì có thể cắt bỏ được sớm làm xong.” Tào Tương gật đầu:” Như ngươi nói, một khi cữu cữu ta thăm dò là kế hoạch này chấp hành ngay, nói thực, từ nhỏ ta đã rất thân với cữu cữu, nên dù bất mãn đến mấy thì chút ý nghĩ phản kháng không có. Càng nghĩ càng sợ, ta chẳng biết trong nhà giờ ai dựa vào được, ai đã ngả theo cữu cữu ta. Dù có muốn phản kháng một chút cũng không biết phải dùng ai, có khi vừa nói khỏi miệng đã bị người ta đứng sau lấy mất đầu ...”
Vân Lang không để ý lời lải nhải kể khổ của Tào Tương, Tào thị bị hoàng đế chú ý không phải một hai ngày, mẹ hắn kỳ thực là nội gián lớn nhất rồi, ít ra từng là như thế.
Quay sang hỏi Hoắc Khứ Bệnh:” Ngươi định giữ bí mật thuốc nổ trong quân ra sao?”
“ Còn thế nào, ta không đụng vào, đợi A Cảm kết thúc thời gian để tang do hắn làm, ngoài ra ta chọn một số huynh đệ thân tín, giao phó thuốc nổ cho họ, khi xưng phong hãm trận thì dùng.”
“ Tận lực đi, dù bị tiết lộ cũng có Quách Giải gánh thay, chuyện này ta và A Tương an bài tốt.”
Tào Tương lẩm bẩm:” Ngươi và A Cảm liệu có ổn không?”
Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc, cái chết của Lý Quảng có quá nhiều điểm bất thường, hơn nữa là bất thường rõ ràng, cứ như sợ người ta không biết vậy. Chỉ có một người dám bố trí như thế là Lưu Triệt, vì vậy cái ác danh này Vệ Thanh muốn minh oan cũng không được.
Nói tới mức này, ba người cùng lên xe ngựa tới thẳng Dương Lăng, quyết định nói một lần cho rõ, nếu không dây dưa tiếp, tình cảm không còn.
Trước phần mộ Lý Quảng, Lý Cảm đang múa sóc, con cháu tướng môn ai cũng có một cây mã sóc bất ly thân, gần như đều là vũ khí đầu tiên tiếp xúc.
Vân Lang lần đầu tiên thấy Lý Cảm múa sóc ngoài chiến trận, bình thường chỉ thấy hắn ôm cây cung suốt ngày lau chùi.
“ A Cảm rất bi phẫn.” Tào Tương nhìn Lý Cảm dùng mã sóc đánh gãy một cây thông thì phán đoán:
“ Nói linh tinh, hắn đang chặt củi thì có.”
Lý Cảm đâm sóc tới, xuyên qua khúc gỗ, kéo về bên nhà tranh, chợt nghe tiếng động, định xuất kích, nhìn ra bọn họ mới dừng tay:” Sao giờ mới tới?”
“ Có rượu, không cần luyện võ nữa.” Hoắc Khứ Bệnh ném bầu rượu ra:
Một ngụm rượu mạnh cay xè lưỡi vào bụng, Lý Cảm rùng mình, lấy áo choàng của Tào Tương khoác lên người, chỉ xe ngựa:” Lên đó nói chuyện, ở đây lạnh quá.”
Vân Lang thò đầu vào lều:” Sao không thấy lửa?”
“ Thời gian chịu tang phải ăn đồ lạnh, sao được đốt lửa, ngươi nghĩ Tết Hàn Thực từ đâu mà ra?”
Tào Tương co ro:” Trên xe có lửa, vậy là không phù hợp với quy củ rồi, thôi chúng ta đừng quấy rầy A Cảm nữa, đi Xuân Phong lâu cho ấm áp.”
Lý Cảm nhanh chân nhảy lên xe ngựa, ôm lấy lò sưởi:” Đừng hòng đuổi ta xuống, sao bây giờ đám khốn kiếp các ngươi mới tới tìm ta?”
Vân Lang nói thẳng luôn:” Liên quan tới phụ thân ngươi.”
Lý Cảm lau nước mũi:” Phụ thân ta năm xưa khuyên hàng tám trăm cường đạo người Khương, kết quả chúng hàng rồi, phụ thân ta lại giết hết. Chuyện này khiến ông ấy hối hận bao năm, từng thỉnh giáo quan tinh nhân Vương Sóc, vì sao vận mệnh mình gập ghềnh như thế, Vương Sóc nói vì ông ấy bội tín giết người, đời này đừng hòng mong có vận khí tốt.”
“ Giống như trước kia ta từng nói với các ngươi, là do ông ấy một lòng tìm cái chết, không muốn ảnh hưởng tới con cháu.”
Hoắc Khứ Bệnh thở dài:” Cữu cữu ta không dùng phụ thân ngươi là vì bệ hạ, bệ hạ từng nói ông ấy có vận rủi trên người, nếu dùng làm tiền tướng quân sẽ khiến chiến sự có chuyện ngoài dự liệu, phụ thân ngươi mất chức tiền tướng quân thành hậu quân. Phụ thân ngươi tuổi đã cao, là cơ hội phong hầu cuối cùng rồi, nên liều mình dẫn quân tác chiến ...”
Lý Cảm xua tay:” Không khác gì cả, sau này đừng nói nữa, đó là chuyện thương tâm thiên cổ của Lý thị.”
“ Cữu cữu ta ngại bệ hạ không dám dùng phụ thân ngươi, nhưng ta dám dùng ngươi.” Hoắc Khứ Bệnh nói chắc nịch:
Lý Cảm hừ một tiếng đấm Hoắc Khứ Bệnh:” Ngươi chỉ có vài tên binh b tôm tướng cá thôi, không dùng ta thì ngươi còn ai, chớ nói như mình vĩ đại lắm.”