Có thể nhìn ra Lý Cảm rất muốn dùng tốc độ nhanh nhất xử lý phiền toái phụ thân để lại, hay nói cách khác, hắn không có tư cách xử trí.
Trong đại gia tộc, quy củ luôn là lớn nhất, Lý Lăng đã kế thừa tước vị của Lý Quảng, vậy mọi ân oán tình thù do Lý Lăng xử lý.
Khi bốn người ngồi trên xe ngựa uống rượu thì Lý Lăng tới.
Một thiếu niên gầy gò tay xách giỏi trúc từ bụi cây khô héo đi ra, không quấy rầy tửu hứng của một đám trưởng bối.
Lý Cảm cầm chén rượu nhìn cháu mình lặng lẽ tế điện phụ thân mình, mọi chua sót trào lên trong lòng, chôn dưới kia là phụ thân mà hắn oán trách, cũng làm hắn kiêu ngao bao năm.
Đợi khi Lý Lăng tới thi lễ, Lý Cảm đưa chén rượu tới:” Uống đi cho khỏi lạnh.”
Lý Lăng nhận lấy uống hết rồi thi lễ tạ ơn, tuy thái độ cung kính nhưng rõ ràng giữ khoảng cách.
“ Ngươi kế thừa ý chí của tổ phụ, cũng kế thừa cả vận mệnh bi thảm, đây mới là khởi đầu thôi, chưa phải kết thúc đâu. Nếu một ngày ngươi quyết chiến với Hung Nô, nếu thấy sức không đánh được thì chiến tử đi.”
Lý Cảm thất kinh ngẩng đầu nhìn Vân Lang, huynh đệ chơi với nhau từ thủa thiếu niên, từng cùng nhau chế nhạo quỷ thần, quá hiếu Vân Lang nếu không nắm chắc, y không bao giờ nói ra lời bí hiểm như thế.
Cả Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh đều mặt vàng như đất.
Vân Lang ít khi nói mấy lời khó hiểu mơ hồ kiểu này, lần nào cũng nghiêm túc, ví như cấm Hoắc Khứ Bệnh uống nước lã, ví như bảo với Tào Tương, phải chịu đựng cữu cữu hắn áp bách thêm ba chục năm nữa.
Lý Lăng còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì Lý Cảm đã nhảy xuống xe ấn đầu quỳ xuống, khẩn thiết nói:” Vậy đời này nó phải làm sao?”
“ Chớ lên phía bắc.”
Lý Lăng quật cường ngẩng đầu lên:” Không lên phía bắc, làm sao phong hầu?”
Lý Cảm cắn răng:” Vậy thì không phong hầu.”
“ Không phong hầu sao còn mặt mũi đối diện với tổ phụ, tiểu chất không sợ sinh tử, chỉ muốn phong hầu, rửa sạch sĩ nhục xưa.” Lý Lăng tay nắm càng xe tới nổi gân xanh, vài ba vái rồi bỏ đi:
Lý Cảm ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc rồi đuổi theo Lý Lăng.
Không có thúc chất bọn họ, còn lại ba người không có lý do gì lại uống rượu trước mộ Lý Quảng, để lại một vò rượu trước mộ, một cái chén, sau đó thi lễ lên xe đi về Dương Lăng ấp.
Cả Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh đều không nhắc tới lời như sấm của Vân Lang, ba người một người một vò rượu uống thật thống khoái.
Xe ngựa đang đi trên đường đột nhiên có bóng người chạy tới, bám vào xe gọi:” Khứ Bệnh, cứu cha với.”
Hoắc Khứ Bệnh định thần nhìn ra ngoài, thấy dáng vẻ hoảng hốt của Hoắc Trọng Nhụ, liền sai người dừng xe:” Ai muốn giết cha?”
“ Là ....”
Lời còn chưa nói hết thì Hoắc Quang từ xa chạy tới gọi:” Cha, nhà cháy rồi, cha con rảnh rỗi đi tìm ca ca con uống rượu à?”
Chỉ thấy Hoắc Quang cười nhe răng, nào giống gặp phải tai họa gì, Hoắc Khứ Bệnh vội vàng đưa Hoắc Trọng Nhụ lên một cái xe khác.
Tào Tương nhìn cái xe chở Hoắc Trọng Nhụ chạy đi một cách vội vàng, còn Hoắc Quang thì đã kịp bám vào xe nhảy lên. Hoắc Khứ Bệnh định đuổi theo thì bị Vân Lang chặn lại, tặc lưỡi:” Hi vọng tương lai ta sẽ không có một ngày như thế.”
Hoắc Khứ Bệnh thấy hắn cười trên đau khổ của người khác thì nghiến răng đe dọa:” Nhi tử ngươi cũng là đệ tử Khoa kỹ Tây Bắc, đừng quên Tào Tín tương lai còn nắm giữ thuốc nổ.”
Tào Tương nuốt nước bọt đánh ực.
Hoắc Khứ Bệnh thấy xa lạ với đứa đệ đệ này lắm rồi, thường ngày thấy nó hoạt bát khả ái, tuy thông tuệ vô cùng, song rất lễ phép, cảnh hôm nay ngoài dự liệu:” A Lang, nó không làm thật chứ ?”
“ Không đâu, Tiểu Quang là đứa làm việc lớn, sao phạm phải loại sai lầm giết cha được?”
“ Nhưng Hoắc Trọng Nhụ rất sợ hãi, ông ta cả đời làm quan, nếu không quá mức sợ hãi, làm sao hoảng hốt như thế?”
Vân Lang đặt vò rượu trống xuống:” Đi tới Xuân Phong lâu uống rượu thôi, trong xe hết rượu rồi.”
“ Vậy ...”
Tào Tương ôm cổ Hoắc Khứ Bệnh kéo lại:” Đi thôi, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn uống rượu?”
Trong cái xe ngựa kia, Hoắc Quang vẫn mỉm cười vẫy tay với người quen biết ở ngoài cửa sổ, Hoắc Trọng Nhụ co ro trong xe ngựa, run run nói:” Mẫu thân con có một rương tử thúy ngọc, ta muốn lấy ra làm trạch viện, mẫu thân con không chịu, nói là chuẩn bị để con thành thân ... con cũng biết, nhà ta nhiều người, trạch viện lại cũ kỹ, nên ... Nên ta lấy đi sửa nhà.”
“ Mẫu thân con chửi mắng ta, ta nhất thời tức giận đẩy ra, mẫu thân con ngã vỡ đầu ... Thế là càng nổi điên lao vào cắn cấu ta. Dương Cơ chỉ giúp kéo mẫu thân con ... Ta định đợi mẫu thân con ngủ một giấc bình tĩnh lại, hôm sau nói chuyện ... Không ngờ sáng ra thì ... Thì đã treo cổ, người cũng lạnh rồi.”
“ Tiểu Quang, đừng trách cha, cha biết con không để ý tới chút tiền đó.”
Hoắc Quang quay đầu lại:” Vẫn còn muốn lừa con sao?”
“ Đâu, đâu có …”
“ Cha, con đã hứa với mẹ, sẽ cho mẹ một cuộc sống sung sướng dư dả, sẽ xây riêng cho mẹ một trạch viện thật lớn, có nhiều phó tỳ, một mình mẹ làm chủ ... Mẹ rất trông đợi ngày đó.” Hoắc Quang cố giữ giọng trấn tĩnh:” Còn về cha, mẹ đã chẳng hi vọng gì rồi ... Mẹ xuất thân không tốt, kiến thức không có, tham lam nhỏ nhen là bản tính, cha xem thường không có gì lạ.”
Hoắc Trọng Nhụ môi run run:” Con nói thế, cha, cha cũng thấy không ổn rồi, nhất định là con tiện phụ Dương Cơ ra tay.”
“ Cha, cần gì phải thế?”
Hoắc Trọng Nhụ càng run hơn:” Con ... con, chẳng lẽ ngươi dám giết cha?”
Hoắc Quang dựa đầu vào thành xe, giọng uể oải:” Con rất hâm mộ nhà sư phụ, con thân là đệ tử, nhưng nắm gần như toàn bộ quyền điều phối tài lực ở Vân thị, sư nương cũng không ai nói gì, sự tin tưởng đó, cha có làm được không?”
Hoắc Trọng Nhụ mặt như tro tàn:” Con không biết nỗi khổ của cha, đại ca con là tướng quân bách thắng, tuổi còn trẻ đã phong quan nội hầu, còn cha là tiểu lại ba trăm thạch, vạt áo trước may còn ngắn hơn vạt áo sau, vì cả ngày chẳng có mấy lúc đứng thẳng.”
“ Đại ca con khải hoàn trở về, cha lại không được nhận vinh diệu, còn bị quan trên phái ra đường hò reo, khi đại ca con đi qua, còn phải khom người dùng đại lễ nghênh đón. Con tiện tỳ Vệ thị kia ngày xưa làm nô tỳ cho người ta thì hết mức lấy lòng cha, bây giờ cha tới nhà cũng bị gia nô đuổi đi.”
“ Cha đem hết hi vọng gửi gắm lên người con ... Vậy mà con lại thành môn hạ Vân thị rồi, một năm con về nhà mấy lần, cha muốn đến thăm còn phải báo danh đợi ở cửa ...” Hoắc Trọng Nhụ thương tâm vô hạn:” Cho nên bất đắc dĩ cưới Dương Cơ, hi vọng sinh đứa con nữa, lần này tuyệt đối không gửi gắm con cái cho người khác. Mẹ con thì muốn học ả tiện tỳ Vệ thị kia, chuẩn bị chuyển đi sống chỗ khác, cha, cha làm sao nhẫn nhịn được?”
Hoắc Quang lau nước mắt:” Nên cha giết mẹ?”
Hoắc Trọng Nhụ ngã xuống sàn xe lẩm bẩm:” Ta chỉ đẩy một cái, ngờ đâu mẹ con va đầu vào cạnh bàn, ta sợ hãi muốn cứu, nhưng cứu không được, sợ con hoài nghi, ta đành giả là mẹ con tự sát ... Con nói, cha phải làm sao, cha phải làm sao .... Nhìn thấy con mắt hung dữ, cha sợ hãi bỏ chạy, trên đời này cha nào phải sợ con như thế, chỉ mỗi mình ta thôi … còn chưa đủ thảm sao?”
Hoắc Quang dựa đầu vào thành xe, mặc cho đường xá mấp mô, xe ngựa đung đưa làm đầu nó liên tục đập vào thành xe, nước mắt ngắn dài:” Con muốn an táng mẹ ở Thượng Lâm Uyển, xin cha ân chuẩn.”
Hoắc Trọng Nhụ lúc này lòng đã chết:” Tùy con, con muốn lấy mạng ta cũng được.”
“ Trạch viện trong nhà cũ kỹ, sửa chữa là nên làm, chuyện này cha không cần nhọc lòng, chỉ cần cùng Dương Cơ chuyển ra ngoài ở vài tháng, khai xuân ắt có trạch viện mới.”
Hoắc Quang quỳ xuống dập đầu:” Phụ thân, bảo trọng.”
Nói xong nhảy xuống xe ngựa, phất tay đuổi gia tương tới gần, lấy trong lòng ra một cái sáo, cứ thế vừa đi dọc phố vừa phổi, đằng sau Hoắc Trọng Nhụ gào khóc.