Mùa đông Quan Trung trời ẩm thấp lạnh lẽo, gió không lớn nhưng mang theo cái lạnh xuyên thủng da thịt.
Áo choàng để quên trên xe rồi, Hoắc Quang cũng kệ, mặc mỗi áo đơn, đi trong gió lạnh lấy sáo ra vừa đi vừa thổi, một khúc bi thương chưa thổi hết, người đã lạnh như băng.
Một cái xe ngựa đi qua, chiếc áo choàng lông màu trắng rơi lên người, Hoắc Quang không quay lại cũng biết của ai, cảm thụ hương thơm quen thuộc, đỏ mắt nhìn lên.
Xe ngựa dừng cách đó năm thước, một bóng người nhỏ nhắn mẩn tiệp nhảy xuống.
“ Ngốc, vì sao lại khóc?”
Hoắc Quang vội vàng lau nước mắt:” Lạnh ... À không có một con chuột chạy qua chân ta.”
“ Lừa gạt, trời lạnh thế này làm gì có chuột chạy qua.” Vân Âm cảnh giác nhìn quanh, sau đó vội vàng nhảy lên xe, nó không sợ sói, đến hổ cũng chẳng sợ, nhưng lại sợ chuột lắm:
“ Thật đấy, chuột không có cái ăn nên trời lạnh chạy ra kiếm cái ăn.” Hoắc Quang cũng chui vào trong xe:
Vân Âm hét lên:” Huynh không mang chuột lên xe chứ?”
“ Không!”
“ Xuống kiểm tra lại đã.” Vân Âm co chân muốn đá Hoắc Quang xuống xe.
- Đại nữ, đừng nghịch nữa, để tiểu lang yên tĩnh một lúc.
Giọng Hồng Tụ vừa vang lên là Vân Âm lập tức ngoan ngoan ngay, đôi mắt đen láy có chút ủy khuất, ở trong nhà Vân Âm không sợ Tống Kiều, vì Tống Kiều không trách mắng nó, về phần Tô Trĩ thì là bằng hữu tốt nhất của nó. Chỉ có Hồng Tụ được phụ thân giao dạy nó viết chữ khi còn nhỏ là Vân Âm sợ, chỉ cần không nghe lời một chút là phạt viết chữ rất dài.
Hoắc Quang bỏ áo choàng lông xuống, đeo khăn tang trắng lên đầu:” Mẹ ta qua đời rồi.”
Hồng Tụ thở dài tỉ mỉ giúp Hoắc Quang buộc lại khăn tang, sau đó mặc áo choàng cho nó:” Tiểu lang không nên lang thang trên phố, phải ở bên mẫu thân chịu tang, khóc một hồi, ngủ dậy sẽ không còn quá đau lòng nữa ... năm xưa gia chủ nói với ta như thế.”
Vân Âm chưa trải qua chuyện này, cảm thụ được không khí không đúng, mãi lâu mới nói:” Muội có ba mẫu thân, sẽ chia cho huynh một người.”
Hoắc Quang cười với Vân Âm, Hồng Tụ nhảy xuống xe, sai bước đi về phía trạch viện Hoắc thị còn đang bốc khói, cảm thấy mùa đông không quá lạnh nữa.
Trường An tuyết rơi rất lớn.
Một hàng hoạn quan áo đen được Tùy Việt suất lĩnh đi lên bậc thềm, cuối cùng đứng trước đại điện Vị Ương cung.
“ Dừng.”
Chỉ một tiếng hô nhỏ, đám hoạn quan đồng loạt đừng im trong tuyết.
Tùy Việt phủi tuyết trên người, vén rèm đi vào đại điện.
Khuôn mặt già nua tang thương của Hứa Mạc Phụ dưới ánh nến trông trắng phát sợ, ít tóc trắng lộ ra sau cái khăn quấn đầu làm Tùy Việt cảm thấy bà ta thật thê thảm, cũng chẳng có gì lạ, ai có thể bình thản khi đối diện với bệ hạ chứ?
Khi dẫn Hứa Mạc Phụ tiến cung, Tùy Việt còn nhận được một đĩnh vàng cực lớn của Thiếu thượng tạo Quách Giải.
Tùy Việt không thích người này, hắn đơn thuần thích vàng, đĩnh vàng đó được hắn nhét vào đai lưng, nặng chình chịch làm người ta thấy thỏa mãn.
Nói tới thu tiền cũng có khác biệt.
Vì như Tào Tương mỗi lần vào cung ném cho hắn một cái ngọc bội, hoặc một hạt châu, nói là thưởng, Tùy Việt cũng yên tâm nhận, dù bị hoạn quan khác tố cáo, bệ hạ cũng không truy cứu.
Đồng tiền đó dùng là thích nhất, Tùy Việt rất thích Tào Tương, càng thích Tào Tương vào cung thật nhiều.
Còn đĩnh vàng lớn này tuy thích đấy, nhưng mà gặp bệ hạ thì hơi chột dạ, nếu nói Quách Giải thưởng cho thì mất mặt hắn quá, Quách Giải là cái thá gì mà đòi thưởng cho hắn.
Hơn nữa thứ này dùng cũng phiền, phải tìm thương cổ đang tin cậy để đổi, giá trị cũng lên xuống thất thường, chẳng như mấy đồng vàng nhỏ đẹp đẽ của Vân thị. Chậc chậc, thuận tay ném cho tiểu hoàng môn rất thể diện, đem ra chợ ai cũng nhận.
Bệ hạ tấu đối với thần tử thì Tùy Việt thả hồn theo gió, hắn chẳng hứng thú nghe họ nói gì.
Lưu Triệt thấy Tùy Việt ngẩng đầu lên nhìn trận nhà, ho khẽ một cái, ngay tức khắc Tùy Việt đang đi mây về gió quỳ ngay xuống:” Có nô tài.”
Đó là bản lĩnh của hắn.
“ Thứ trẫm muốn đã lấy được chưa?”
“ Bẩm bệ hạ, đã ở ngoài cung đợi bệ hạ triệu hoán.”
Lưu Triệt phất tay, Tùy Việt lui ngay ra hô dài:” Triệu.”
Hoạn quan đứng trong tuyết bước đều đi lên, vén lụa trên thư tịch, theo dấu chân Tùy Việt vào đại điện.
Tùy Việt nhận một cuốn sách in ấn cầu kỳ, đặt dưới chân Lưu Triệt nói:” Bẩm bệ hạ, đây là tam điển, khinh điển, trung điển, và trọng điển.”
Lưu Triệt cầm lấy một cuốn xem:” Có sai sót gì không?”
“ Sau khi thành sách, trước sau do bác sĩ, quan lại, cuối cùng tới đình úy kiểm tra, không sai chữ nào.”
Đợi hoàng đế gật đầu rồi, Tùy Việt lại lấy ra một số sách khác, tâu:
- Đây là cửu chương luật bao gồm ( đạo luật ), ( tặc luật ), ( tù luật ), ( bộ luật ), ( tạp luật ), ( cụ luật ), ( hộ luật ), ( hưng luật ), ( cứu luật ).
Lưu Triệt thuận tay rút một cuốn (tạp luật) xem, thấy từng nét chữ rõ ràng, chữ chữ đều đặn, hàng ngay lối thẳng, nhìn vô cùng thích mắt:” Vân thị gian ngoan, nhưng ở xảo thuật thì làm người ta phải kinh ngạc.”
Tùy Việt cúi đầu thấp, biết hoàng đế không nói chuyện với mình.
Hứa Mạc Phụ giọng lào kháo:” Thần nhìn không thấu người này, tướng mệnh của y rất loạn, cũng chưa nhìn thấy tướng mặt như thế, y không giống người.”
Lưu Triệt vừa lật xem điển luật vừa nói:” Y sinh hai đứa con rồi, còn nói y là quỷ hay sao? Ngươi đã nhìn thấy Vân thị đại nữ, không tới mức nói đứa bé đó không phải con y chứ?”
“ Tướng mặt của Vân thị đại nữ và Trác Cơ, Vân Lang cùng mạch, đúng là huyết mạch của hai người không cần nghi ngờ.”
Lưu Triệt trả lại sách cho Tùy Việt, Tùy Việt tiếp tục đem từng cuốn sách bày ngay ngắn bên cạnh hắn.
“ Bệ hạ là con của trời, hoàng đế của người, chưởng quản thiên hạ là hiển nhiên, nhưng đừng quên đốt biểu nói với thiên địa.”
Lưu Triệt gật đầu:” Thay trẫm đưa Hứa hầu rời cung.”
Hứa Mạc Phụ được cung nữ giúp đỡ run run đứng lên hành lễ với hoàng đế, sau đó được Tùy Việt đưa khỏi cung.
Bên ngoài cả thế giới đã bị nhuộm thành một màu trắng xóa, tầm nhìn Vị Ương cung cực tốt, toàn bộ Trường An ở ngay dưới chân, từng cột khói bốc lên, cuối cùng không áp đảo được tuyết trắng, bị tuyết áp chế cho tán loạn, cuối cùng gió thổi tan.
Hứa Mạc Phụ khí huyết trào lên, suýt nói đây là dấu hiệu khói lửa khắp nơi, cuối cùng ngậm chặt miệng không nói gì.
Tùy Việt dìu Hứa Mạc Phụ đi xuống bậc thềm, không nhịn được:” Xin lão tổ tông cho biết bao giờ tiểu tử phát đạt.”
Hứa Mạc Phụ mỉm cười:” Giờ ngươi chưa phát đạt sao?”
“ Ai lại chê quan chức mình lớn chứ?”
Hứa Mạc Phụ dừng chân, nhìn kỹ khuôn mặt của Tùy Việt, còn đưa tay ra vén mi hắn:” Đúng là người phúc lộc thọ đầy đủ, đợi khi chân trái của ngươi nặng mười cân là lúc ngươi phát đạt.”
Tùy Việt kinh ngạc nhìn chân trái, chẳng biết là nên mừng hay nên khóc, chân người làm sao nặng được mười cân, nghĩ tới ngày chân mình to như chân voi, khóc không ra nước mắt.
Định hỏi rõ thì Hứa Mạc Phụ đã được cung nữ đưa lên bộ liễn, rèm hạ xuống rồi.
……….. …………….
“ Chợt như một đêm gió xuân tơi, ngàn nhà vạn hộ lê hoa nở.” Đối diện với cảnh bông tuyết rợp trời, Tào Tương thi hứng nổi lên, mở miệng có ngay câu tuyệt cú:
Vân Lang nhìn Tào Tương cầm chén rượu lắc lư bên cửa sổ:” Có bản lĩnh làm tiếp mới giỏi.”
Tào Tương tiêu sái phất tay:” Văn chương là ngẫu hứng, gượng ép làm gì, mỗ không thấy có câu chữ nào phối được với hai câu này nữa, so với miễn cưỡng ghép chữ, chẳng bằng để lửng.”
Hoắc Khứ Bệnh giơ chén lên:” Lời này hay lắm.”
Uống liền ba chén vì Tào Tương chúc mừng, Lý Cảm nói:” Ta đã nhờ Xạ thanh giáo úy Lộ Bác Đức, Lâu thuyền giáo úy Dương Phó, mong họ nể tình nghĩa cha ta mà dẫn dắt Lý Lăng, như A Lang nói, không lên phía bắc được thì xuống phía nam.”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu:” Lộ Bác Đức trú ở Đan Dương, binh nơi đó chịu được khổ chiến, là nơi trưng binh tốt của thiên hạ, nếu Lý Lăng tới Đan Dương luyện quân, nam hạ diệt được Nam Việt quốc, chưa chắc không thể phong hầu.”
“ Chuyện này chỉ mấy người chúng ta biết thôi đấy, chớ truyền ra ngoài, nếu không ta phiền toái lớn.” Vân Lang nghĩ tới hậu quả đáng sợ, lên tiếng dặn dò.