Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 779 - Q5 - Chương 098: Sư Đồ Xui Xẻo.

Q5 - Chương 098: Sư đồ xui xẻo. Q5 - Chương 098: Sư đồ xui xẻo.

Ở Đại Hán, vô sự bất khả vấn quỳ thần, cho dù là ma chay cưới hỏi hay là xây cầu làm đường, xuất hành sửa nhà đều phải hỏi thần thánh.

Đó chỉ là ở dân gian thôi, ở triều đường, phàm đại sự phải giao tiếp với trời cao để hỏi lành dữ, cho nên đám phương sĩ, thuật sĩ mới hoành hành.

Ở phương diện này Vân Lang tha thứ cho người Hán, dù sao nhận thức của họ với tự nhiên còn vô cùng sơ cấp, rất rất nhiều thứ không thể dùng trí tuệ con người giải thích được, quỷ thần sinh ra là tất nhiên.

Vân Lang ở trong Thủy hoàng lăng rất lâu mà y có gặp vong linh gì đâu, tất nhiên trừ thứ dị đoan y ra.

Thiên sư Lý Thiếu Quân là một trò hề, nhưng mà lão yêu quái Hứa Mạc Phụ nếu không có gì đó hơn người thì khó sống tới tuổi này.

Đám thuật sĩ càng khoác lác tợn thì càng đoản mệnh, vô số thuật sĩ đã dùng sinh mạng chứng minh điểm này, khi không thể tự vo cho tròn lời của mình, cũng chính là lúc hắn mất mạng.

Hứa Mạc Phụ thì khác, Vân Lang còn nhớ lời đối thoại trong tiểu viện của bà ta, sau đó xác nhận với Cẩu Tử, từ đó y ngậm chặt miệng. Loại chuyện tướng số, quỷ thần với Lưu Triệt mà nói quá kỵ húy, hắn không sợ trời sợ đất, chỉ sợ quỷ hồn.

Trong chuyện của Lý Lăng, Vân Lang thấy cả Lưu Triệt và Vệ Thanh đều có lỗi với Lý Quảng, mà tao ngộ của đứa bé này về sau quá thảm, liên lụy tới cả Tư Mã Thiên, nên mới chỉ điểm một chút.

May nhất là Lý Cảm không đi tìm Vệ Thanh tính sổ, sau đó ẩu đả ông ta, thế nên không có chuyện vị Hoắc Khứ Bệnh bắn chết.

Vân Lang hi vọng ai cũng sống tốt, mong ước đơn giản, lại chẳng dễ làm.

Giải quyết xong chuyện Lý Cảm, tâm tình Vân Lang rất tốt, đội tuyết về nhà, có kết quả tốt, giờ chỉ muốn đêm tuyết ôm Tống Kiều ấm áp ngủ.

Vân Lang vừa về tới Thượng Lâm Uyển đã bị A Kiều gọi đi.

Sắc mặt Đại Trường Thu rất kỳ quái, bình sinh lần đầu nhìn Vân Lang rất lâu, có vẻ còn có ý ra tay đánh người, nhưng lại kiềm chế.

A Kiều không khách khí gì hết, Vân Lang vừa bước chân vào đại điện Trường Môn cung là dùng một cái chùy thủ đâm vào ngón tay Vân Lang, Vân Lang hét lên đau đơn, máu chảy ròng ròng. Suýt chút nữa y đã đánh trả rồi, dù vậy vẫn cảnh giác lùi lại:” Làm cái gì thế hả?”

Đại Trường Thu lập tức xuất hiện, dùng ngón tay chấm máu Vân Lang cho vào miệng nếm thử, nói với A Kiều:” Không khác người thường.”

A Kiều cầm cái bát nước đỏ sẫm đưa Đại Trương Thu:” Bảo y uống.”

Vân Lang vừa giận vừa sợ từ từ lùi lại, trong đầu thoáng cái tính ra ba bốn đường bỏ trốn an toàn:” Đó là cái gì?”

A Kiều bực mình:” Uống đi, uống rồi nói.”

Vân Lang xưa nay rất cẩn thận khi cho thứ gì vào mồm, nhất là thứ đáng ngờ thế này, lặp lại câu hỏi:” Đó là cái gì?”

“ Máu vu nữ.”

“ Máu lấy ở chỗ nào?”

“ Yên tâm, không phải máu bẩn.”

“ Không uống.”

Vân Lang dứt khoát từ chối, nhưng Đại Trường Thu chẳng nói chẳng rằng đột nhiên áp sát, bịt mũi y đổ xuống. Vân Lang tức giận đá ông ta một phát, sau đó bóp họng nôn ọe, nôn tới tối tăm mặt mày.

Đây là hành vi cực kỳ vô lễ, dù là lúc nôn ọe, lửa giận trong lòng Vân Lang rừng rực cháy.

Nôn hết ra rồi, Vân Lang ngồi xuống trước mặt A Kiều, lấy cốc nước trà nàng uống dở súc miệng, phun ra đất, im lặng đợi giải thích.

“ Hứa Mạc Phụ ở trước mặt bệ hạ nói ngươi không giống người.”

Vân Lang nghiến răng:” Sớm phải giết mụ già đó rồi mới phải.”

“ Vậy đi đi, Hứa Mạc Phụ lần này đã hạ độc thủ rồi, không cần phải nương tay.” A Kiều ném cho Vân Lang cái khăn tay để băng bó vết thương:

“ Ta xem như cũng lập công hãn mã cho Đại Hán, xưa nay luôn đối đãi tốt với bách tính, vì quốc khổ sung túc mà ngày đêm nghĩ cách, như thế cho dù ta có là một cô hồn thì cũng được Đại Hán dung nạp chứ? Khinh người quá lắm.”

A Kiều nghiêm mặt:” Giờ không phải lúc giận.”

Vân Lang không nói thêm gì nữa, đứng dậy thi lễ bỏ đi, không đi xe mà đi bộ, lấy ra một cây sáo, vừa thổi vừa cô đơn dẫm tuyết trắng đi qua con đường nhỏ về nhà.

A Kiều đứng ở chủ lâu nhìn theo bóng lưng Vân Lang biến mất trong tuyết trắng, đó là bằng hữu duy nhất của nàng trên đời này, nàng sợ mất đi, tức giận đấm mạnh vào cửa sổ:” Quỷ thần, quỷ thần, ai bắt một con quỷ tới đây cho ta xem, ta muốn biết chúng trông thế nào. Đại Trường Thu!”

Sau tiếng hét gần như cuồng nộ của A Kiều, Đại Trường Thu tức khắc xuất hiện sau lưng, nghe thấy nàng nghiến răng ken két.

“ Bảo Hứa Mạc Phụ, ta muốn nhìn thấy quỷ, bảo bà ta bắt cho ta, bất kể là loại quỷ gì, ta phải nhìn thấy mới được. Nếu không ta không làm gì được bà ta, nhưng ta tìm con cháu bà ta tính sổ, nói với bà ta, không có quỷ, con cháu bà ta sẽ thành quỷ dưới đao.”

Đại Trường Thu thất kinh:” Quý nhân, không ổn đâu.”

A Kiều mặt đanh lại:” Sợ bà ta làm chuyện bất lợi với ta à? Làm đi, dù bà ta dùng mộng yểm hay sấm thuật, gây hại được cho ta thì bà ta thoát. Một đám người không ra người, giờ từ trong thâm sơn cùng cộc mò ra, họa hại khắp, thế này sao được? Bệ hạ sợ chết, ta không sợ, bảo chúng nhắm hết vào ta đi.”

“ Quý nhân cân nhắc, nếu không loạn lớn.”

“ Loạn thì loạn, mấy năm nay ta quá yên tĩnh, mới khiến chúng nghĩ người của ta dễ ức hiếp.”

Đại Trường Thu thấy A Kiều quyết ý thế rồi, không khuyên nổi, nói nhỏ:” Nếu vậy riêng Trường Môn cung ra tay không ổn ...”

A Kiều bĩu môi:” Ngươi thật âm độc ... An bài đi.”

Đại Trường Thu khom mình lui ra.

Trong gió tuyết thổi sáo rất có vận vị, chỉ là Vân Lang thổi sáo không tốt, y định thổi một khúc thê lương triền miên, chứ không phải như ma kêu quỷ hét thế này.

Đi qua rừng thông, liền thấy Hoắc Quang mặc áo tang đứng ở đầu hành lang thối sáo.

Sư đồ cùng buông sáo xuống, Hoắc Quang nhào vào lòng sư phụ khóc nức nở.

Đứa bé này rất ít khóc, hoặc có thể nói Vân Lang chưa từng thấy nó khóc thực sự, khi nhỏ bị ăn đòn mà khóc đa phần là giả, lần này khóc muốn đứt gan ruột.

Vân Lang vốn đầy bụng lửa giận, bị đệ tử phá ngang, quên đi khuất nhục mình vừa phải chịu, ngửa đầu nhìn bầu trời lất phất tuyết rơi, vỗ vỗ lưng Hoắc Quang, để nó thấy trên đời có có người thương yêu nó ...

“ Tranh thủ có cơ hội khóc trong lòng sư phụ thì khóc đi, sau này tới mức như sư phụ rồi, muốn tìm vòng tay mà khóc cũng không có đâu.”

Cả hai đều là người thông minh hiếm có trên đời, không cần nhiều lời thừa thãi.

Hoắc Quang khóc một lúc sau đó không để mình chìm đắm trong bi thương lâu, quệt nước mắt đứng thẳng lên, nó chỉ muốn phát tiết một chút, không phải tới tìm sư phụ xin chủ ý.

Gặp loại chuyện này, trừ vờ không biết ra thì còn có thể làm gì?

Con tố cáo cha, dù cha có tội thì con cũng bị đi đầy biên cương khổ dịch ba năm.

Người nước Lỗ theo quốc quân đánh trận ba lần đều thất bại, Khổng Tử hỏi vì sao, nói là nhà có cha già, không dám chiến tử, Không Tử nói phải lắm.

Có một người ăn trộm dê, nhi tử tới quan phủ tố cáo cha mình trộm dê của người ta, quan phủ lập tức giết nhi tử, chỉ sợ chuyện này truyền đi làm hỏng lề thói dân gian.

Những chuyện này Hoắc Quang đều biết.

Nếu là đứa bé bình thường, Vân Lang sẽ an ủi nó, khuyên nhủ nó, với Hoắc Quang thì không cần, đạo lý nó hiểu rất rõ, lúc này đi thảo luận học vấn thì quá ngu xuẩn rồi.

Hai sư đồ một trước một sau dẫm lên lớp tuyết dày mà phó dịch cẩn thận giữ gìn, cứ thế đi xuyên qua cả Vân thị rộng lớn, tới rừng thông.

Chỉ cần gia chủ vào rừng thông, Lương Ông liền canh lối vào, không cho ai tới gần.

Vân Lang quyết định đưa Hoắc Quang tới Thần vệ doanh.

Bình Luận (0)
Comment