Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 780 - Q5 - Chương 099: Đại Tần Hiện Thế.

Q5 - Chương 099: Đại Tần hiện thế. Q5 - Chương 099: Đại Tần hiện thế.

“ Số tượng đất này là?” Hoắc Quang không ngờ rằng ở trong trang viên nhà mình còn có một nơi thế này, nó chưa bao giờ nghe nói tới, giờ đã hiểu vì sao sư phụ thi thoảng lại biến mất rồi, chỉ là không hiểu vì sao sư phụ lại làm thế, cái hang này rất rộng, hẳn phải làm từ lâu rồi:

“ Bên trong mỗi một bức tượng là trưởng bối của con đấy.” Vân Lang nghiêm túc nói:

“ Vậy vậy là sư phụ thực sự giết hết tất cả mọi người trong sư môn rồi?” Hoắc Quang nhiều lần hỏi sư phụ vì sao sư môn chỉ có hai người họ, Vân Lang cười không đáp, mà trong vòng tròn rất nhỏ có tin đồn đáng sợ, sư phụ giết sạch đồng môn, độc chiếm kỳ thuật:

“ Nghe lão Đại Trường Thu nói bậy hả?” Vân Lang bợp cho Hoắc Quang một cái:” Bên trong đó không phải là người sư môn chúng ta.”

Hoắc Quang thở phào, chỉ cần sư phụ không làm chuyện đáng sợ kia là được, nó đi quanh sờ những bức tượng cao lớn mà mình chỉ đứng tới thắt lưng, nơi này phải tới hơn nghìn bức tượng, cách ăn mặc vừa lạ vừa quen.

“ Ta là thái tể.” Vân Lang đặt tay lên ngực một bức tượng, cảm khái nói:

“ Đại Hán đã không còn chức thái tể rồi, sư phụ nói ...” Hoắc Quang nói một nửa, đột nhiên trở nên hưng phấn, chạy quanh bức tượng xem, chẳng trách nó thấy quen, đây chính là quân đội Đại Tần:

Một bức tượng âm u lên tiếng:” Sư phụ ngươi là thái tể của Thủy Hoàng Đế.”

“ Á ~~~”

Hà Sầu Hữu không biết là đứng trong đống tượng đất từ bao giờ đột nhiên lên tiếng làm Hoắc Quang sợ hết hồn vìa hét lên, nhảy một phát lên cổ Vân Lang ôm chặt lấy, run lẩy bẩy.

“ Vô tích sự.” Hà Sầu Hữu hừ lạnh bước ra chỗ ánh lửa soi tới.

Hoắc Quang nhìn rõ mặt ông ta rồi một tay ôm ngực trượt trên người Vân Lang xuống, thở hổn hển:” Hà sư phụ đảm nhận chức vụ gì ở Đại Tần?”

“ Lão phu là Thiệp An hầu của Đại Hán.”

Vân Lang nói nhỏ:” Ông ta muốn làm trưởng sử hành quân của Đại Tần ta nhưng mà ta phủ quyết rồi, đại khái vẫn là thường dân thôi.”

“ Lão phu rành rành là Thiệp An hầu.”

Vân Lang bĩu môi, ghét nhất lão già này không chịu nhận là dư nghiệt Đại Tần, vốn chẳng biết còn ai nữa không, y không muốn làm tên dư nghiệt đáng thương chỉ đơn độc một mình:” Thiệp an hầu là bệ hạ cấp cho Vu Đan.”

“ Ngươi biết rõ là bệ hạ cấp cho ta.”

“ Ông dám ra đường nói mình là Thiệp An hầu không?”

“ Ngươi dám ra đường tự nhận mình là thái tể không?”

Trưởng bối cãi nhau, vãn bối tốt nhất là tránh đi.

Vì thế Hoắc Quang kệ hai vị sư phụ cãi nhau như trẻ con, nó hiếu kỳ đi trong sơn động rộng lớn, mỗi bước chân lại có một phát hiện mới.

Trong một căn phòng đá, đồ đạc đơn giản, nhưng không phải để cho người chết, nơi này có bút giấy mực, có chăn đệm, có là lư hương và cung đăng mỏ hạc, có bộ y phục cổ quái treo trên giá, nhìn kích cỡ, chắc là y phục của sư phụ.

Chỉ là trên giá có một cái mũ rách nát cũ kỹ, hoàn toàn không hợp với bộ y phục, sờ thử, cái mũ rất sạch, đúng là của sư phụ.

Lấy cái mũ xuống đội lên đầu, nhìn hình dang của mình trong tương, tới giờ tâm tình Hoắc Quang vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Đây là bí mật lớn nhất trong lòng sư phụ, thì ra sư phụ đúng là nghịch tặc.

Y phục Đại Tần vừa rộng vừa nặng trông khí thế, nhưng không cầu kỳ bằng quan phục Đại Hán, Hoắc Quang cẩn thận đặt mũ vào vị trí.

Đợi khi nó nhảy chân sáo vui vẻ chạy ngang qua phòng lớn thì Vân Lang và Hà Sầu Hữu không cãi nhau nữa.

“ Ta đã bảo ngươi mà, thằng tiểu lưu manh đó sẽ nghĩ thông thôi, ngươi cả nghĩ rồi, việc gì phải đưa nó vào đây, rách việc.” Hà Sầu Hữu khôi phục dáng vẻ bình thường, nói chuyện rất không giữ khẩu đức:

Hoắc Quang chạy một vòng sau đó quay lại chỗ Vân Lang háo hức chờ đợi, nó cho rằng thế nào cũng có thêm nhiều thứ để khám phá, ở phía sau nó phát hiện một chỗ có vẻ là lối đi..

Vân Lang ngồi xuống:” Bộ quần áo trong kia vốn là chuẩn bị cho con đấy, sau này con sẽ là thái tể đời thứ năm, nơi này chỉ là một phần của Thủy hoàng lăng, nhưng đường đi vào sâu hơn bị ta và Hà sư phụ dùng thuốc nổ đánh sập rồi.”

“ Hả?” Hoắc Quang kêu lên đầy tiếc nuối, nó từng theo Tư Mã Thiên học sử, biết đó là công trình đồ sộ được xây dựng trong nhiều năm trời:” Sao sư phụ không dẫn con vào trong sớm hơn?”

“ Đại Tần diệt vong rồi, nên ngủ say, con không cần biết nữa cũng được, chỉ cần nhớ gốc gác tổ tiên là đủ. Ngoài kia có lẽ còn những kẻ ý đồ phản Hán phục Tần, đó chỉ là thứ châu chấu đá xe, không nhìn rõ thế đạo luân hồi, không hiểu lòng người, càng không biết lịch sử bao la, thuận thì sống, nghịch thì chết.” Vân Lang nghiêm túc nói:” Sau này con làm thái tể, không phải ta muốn truyền gánh nặng trách nhiệm gì cho con, mà muốn con kế thừa truyền thống trung nghĩa của thái tể.”

“ Khoa kỹ Tây Bắc ta chí không ở giá ngự vạn dân như trâu ngựa, càng không phải lên triều vào hùa xu nịnh, chúng ta giúp bách tính ở mảnh đất này đời sau hơn đời trước, bất kể tinh thần hay tâm trí, hoặc sinh hoạt. Đế vương chẳng qua là thứ bọt sóng trong dòng sông lịch sử, sư môn chúng ta là sông lớn, chở cả lịch sử, chúng ta làm vì bách tính không phải vì đế vương, chớ quên điều này .”

Nghe sư phụ nói rất nhiều, Hoắc Quang không hiểu hết, nhưng nó hiểu đây là lời truyền thừa quan trọng nhất.

“ Quỳ xuống.” Đợi Vân Lang nói xong, Hà Sầu Hữu quát:

Vân Lang nhận lấy cái mũ rách trong tay Hà Sầu Hữu đội lên đầu Hoắc Quang.

“ Không được quên tiền nhân gian khổ.”

Hoắc Quang dập đầu một cái:” Đệ tử không quên.”

“ Không được quên chí hướng cao xa.”

Hoắc Quang dập đầu lần nữa:” Đệ tử sẽ kiên trì.”

Cuối cùng là Hà Sầu Hữu dặn:” Chớ để phồn hoa mờ mắt.”

“ Đệ tử sẽ tu tâm dưỡng tính.”

Vân Lang đỡ Hoắc Quang đứng dậy, vỗ vai nói:” Không cần quá nghiêm túc như vậy, nên nhớ giáo huấn sư môn ta là hưởng thụ sinh mệnh đồng thời hoàn thành lý tưởng, chúng ta có thời gian, hai nghìn năm đủ thi triển thân thủ mà.”

Hoắc Quang toét miệng cười:” Đệ tử đã nhớ.”

Nói xong cả hai sư đồ nhìn nhau cười, chỉ có Hà Sầu Hữu xoa đầu không hiểu, sao lại là hai nghìn năm mà không phải vạn vạn năm?

“Ngoài ra con không cần phải quá tiếc làm gì, con không thể thấy được chân diện mạo của Tần lăng, nhưng ta đã đem một phần của nó tái hiện trên đời này rồi, huy hoàng của Đại Tần đang kế tục, ta tin gia gia sẽ rất vui.”

Cả Hà Sầu Hữu và Hoắc Quang đều là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ ngây ra khoảnh khắc đã có đáp án chính xác nhất, gần như kêu lên cùng lúc:” Phù Quý trấn!”

Vân Lang không đáp, chỉ cười vang như cú đêm.

Cứ đem bí mật nói ra thêm một người biết, lòng Vân Lang nhẹ thêm một phần, tin rằng tới một ngày có thể hoàn toàn mở lòng cả thiên hạ, đạt tới chính đại quang minh thực sự. Còn Lưu Triệt thì trong lòng chứa nhiều tâm tư u ám, chẳng lúc nào thực sự nhẹ nhõm, ngồi một mình trong đại điện rộng lớn lạnh lẽo, hướng về góc tối trong đại điện hỏi:” Nói như vậy A Kiều nổi giận rồi sao?”

“ Bẩm bệ hạ, A Kiều quý nhân rất giận dữ.” Có người đáp nhỏ:

“ Ngươi nhìn thấy A Kiều đâm Vân Lang chảy máu?”

“ Vâng, nô tài cũng tự mình nếm thử, không khác người thường, đại trường thu còn ép Vân Lang uống máu vu nữ, trừ nôn ọe ra thì không có gì khác.”

Lưu Triệt sờ tai phiền hà nói:” Vân Lang có vấn đề thì đã đành, giờ y không có vấn đề thì thành ra rắc rối rồi.”

“ Vâng, A Kiều quý nhân cho Hứa Mạc Phụ dùng vu cổ với mình, ban vô tội, nếu quý nhân không sao, sẽ giết cả nhà Hứa Mạc Phụ, từ lớn tới bé không tha.”

Lưu Triệt vỗ mạnh bàn:” Hồ đồ, sao tùy tiện mạo hiểm như thế?”

Hắc y nhân nấp trong góc quỳ rạp xuống đất:” Nô tài vô dụng, khi được tin thì đại trường thu đã đi bắt Hứa Mạc Phụ.”

Bản lĩnh của Hứa Mạc Phu đôi khi khiến Lưu Triệt còn kinh sợ, e bị dồn vào đường cùng làm chuyện khó lường:” Trẫm đề xuất yêu cầu này có hơi vô lý, giờ không tiện nói, lệnh Hứa Mạc Phụ, không được làm tổn thương A Kiều.”

“ Như vậy bà ấy sẽ tiến thoái lưỡng nan.”

Lưu Triệt nhếch mép cười:” Bà ta đã có danh tiên sư, ắt có biện pháp vẹn toàn, ngươi cứ chuyển lời của trẫm là đủ.”

Bình Luận (0)
Comment