Hứa Mạc Phụ sống trong một sơn cốc có tên là Cẩm Tú cốc, khi Đại Trường Thu tới nơi thì Hứa thị đang làm tang sự, chỉ là chẳng ai có vẻ gì là đau buồn, ngược lại người nào người nấy mặt mày tươi tỉnh.
Quách Giải một thân hồng bào, mũ sa buộc tấm vải, thấy Đại Trường Thu liền từ xa nghênh đón.
Đại Trường Thu nhìn phướn trắng cắm khắp trang viên thì nhíu mày:” Vị tiên nhân nào của Hứa thị qua đời rồi?”
“ Là lão tổ mẫu.”
Đại Trường Thu sửng sốt:” Ồ, thật đúng lúc.”
Quách Giải mỉm cười chắp tay:” Lảo tổ mẫu nói, mình bói toán không chuẩn, bị trời phạt, là thiên định.”
Đại Trường Thu không muốn nhiều lời, chuyện này cần đích thân xác nhận:” Ta có thể vào bái tế không?”
“ Tất nhiên là có thể, lão tổ mẫu trước khi đi nói, muốn đình linh ba tháng, tới mùa xuân xương cốt không thể bảo tồn mới nhập thổ vi an.” Quách Giải thấy Đại Trường Thu nghiêm nghị như vậy thì thu lại vẻ vui mừng, thống khổ nói:” Chuyện của lão tổ mẫu, Quách Giải không biết, xin công công minh xét.”
“ Chuyện này ngươi còn chưa có tư cách tham dự, dẫn đường, để lão phu bái yết quân hầu.”
Quách Giải dẫn Đại Trường Thu vào trang viên, dừng lại ở dãy nhà thứ hai, một lão nhân vừa béo vừa lùn không ngừng lau mồ hôi tới đón.
“ Hứa thị tộc trưởng Hứa Cẩm Đình bái kiến công công.”
Đại Trường Thu thấy Hứa Cẩm Đình một thân áo trắng:” Ngươi phải là quan thân chứ?”
Hứa Cẩm Đình chắp tay:” Gia mẫu tự biết xem bói sai sót, đã dâng tấu xin bệ hạ cách trừ tước vị, Hứa thị từ nay vô quan chức, chỉ còn là thôn phu sơn dã.”
“ Tội gì khổ thế?”
Hứa Cẩm Đình lau mồ hôi liên tục:” Chuyện này phải hỏi gia mẫu, kẻ thô bỉ hoàn toàn không biết gì.”
Hai người đi tới trước linh đường, không ngờ Tùy Việt đã đứng bên cạnh quan tài.
Đại Trường Thu quan chức cao hơn Tùy Việt, đợi hắn thi lễ xong mới hỏi:” Xác định chưa?”
Tùy Việt cười khổ:” Không nhìn ra vấn đề, mời đại trường thu xác nhận.”
“ Ngươi hầu hạ bệ hạ bao năm, lại được bệ hạ tin tưởng, có biết vì sao vẫn chỉ là một hoàng môn không?”
Tùy Việt khom người:” Xin chỉ bảo.”
“ Vì ngươi không dám chịu trách nhiệm, không đáng để bệ hạ giao trọng trách.” Đại Trường Thu đi tới nhìn Hứa Mạc Phụ trong quan tài, nhổ sợi tóc của Tùy Việt đặt lên mũi Hứa Mạc Phụ kiểm tra, Hứa Cẩm Đình bê một cái khay chứa lông gà tới, ông ta liền ném sợi tóc của Tùy Việt đi, chọn cái lông gà nhẹ nhật đặt lên mũi Hứa Mạc Phụ, quan sát hồi lâu thấy lông gà không có phản ứng:” Sao ngươi tới sớm vậy?”
“ Tiểu nhân vốn tới truyền chỉ, kết quả Thư Đình hầu không có phúc để nghe.”
“ Quan trọng không?”
“ Mật chỉ.”
Nghe tới hai chữ này, Đại Trường Thu không hỏi nữa, quay lại nhìn sợi lông, không khác gì đặt trên bàn, hỏi Hứa Cẩm Đình:” Thư Đình hầu qua đời ra sao?”
Hứa Cẩm Đình khom người:” Gia mẫu gọi con cháu tới nghe gia huấn, khi mỗ tới nơi thì gia mẫu đã ngồi trong quan tài, gia mẫu cảnh cáo mọi người chuyên tâm học Dịch Kinh, không xen vào việc khác, để gia học được truyền thừa. Sau đó nằm xuống, lát sau không còn hô hấp nữa, đến khi mọi người biết thì gia mẫu đã từ trần.”
“ Vì sao trong nhà không thấy ai bi thương?”
“ Gia mẫu nói, hai trăm năm sau sẽ trở lại, khi đó giúp Hứa gia vượt qua loạn thế, còn nói, không muốn sống nữa, chuẩn bị ngủ một giấc dài, không cho mọi người bi thương.”
Rốt cuộc sợi lông vũ không nhúc nhích, Đại Trường Thu phất ống tay một cái, sợi lông biến mất tăm tích, tâm tình không tốt, chuyện đã an bài lại không thể thực hiện, lòng có chút phẫn nộ.
Nhưng phẫn nộ chỉ có tác dụng với người sống, đối diện với người chết, chỉ làm mình tức chết mà thôi, càng nhìn cái mặt Hứa Mạc Phụ, càng cảm giác bà ta đang chế nhạo, ta chết rồi, ngươi làm gì được ta?
Vân Lang được tin chỉ cười một tiếng, bà ta đã phải trả giá vì nói không chính xác, giờ tìm Hứa thị gây phiền phức là đuối lý.
Hoắc Quang ở bên nghe Hà Sầu Hữu kể lại quá khứ của Thái Tể, không biết phải an ủi sư phụ ra sao, giống chuyện nó vừa trải qua, cũng không có cách giải quyết.
Một người đã tự xưng chán sống, chết cũng khác gì giấc ngủ.
Nhưng vết thương bà ta gây ra cho Vân Lang là thực sự tồn tại, vĩnh viễn không xóa được.
Trong lúc thất thần, không ngờ Vân Triết lấy tờ giấy truyền tin trong tay Vân Lang cho vào mồm, Hoắc Quang vội moi cục giấy trong miệng tiểu sư đệ ra. Vân Triết khóc toáng lên, làm Hoắc Quang bế lên dỗ dành.
“ Từ hôm nay về sau phải cẩn thận, tránh phạm phải sai lầm, người như chúng ta, một khi xảy ra sai lầm là khó khống chế được hậu quả, cuối cùng rất có thể dẫm vào vết xe đổ của Hứa Mạc Phụ.” Vân Lang thở dài dặn dò Hoắc Quang:
Hoắc Quang bế Vân Triết rung rung:” Sư phụ dạy dỗ đệ tử, đệ tử dạy tiểu sư đệ, sư môn chúng ta sẽ truyền thừa mãi mãi.”
Vân Lang lắc đầu:” Không cần, nếu nó thích hợp thì thế là tốt nhất, nếu không cứ con đường riêng của mình, xem tương lai rồi quyết.”
Trẻ con nhanh khóc cũng nhanh cười, Vân Lang bế Vân Triết về phòng, đặt nó lên thảm dầy, thế là Vân Triết cười khanh khách, lật đật chạy qua chạy lại tới khi nhìn thấy mẫu thân lao thẳng tới, dùng đầu cọ cọ, muốn leo lên người mẫu thân.
Tống Kiều vỗ cái mông nhi tử một cái, nhu tình trong mắt như muốn hòa tan nàng, đến cả nhi tử chảy dãi cũng thấy đáng yêu.
Hai mẹ con chơi với nhau một lúc, Tống Kiều nói với Vân Lang đang ngồi khoanh chân đọc sách:” Cứ hai ba ngày lại bị người ta mưu tính một lần thì sống làm sao?”
Vân Lang đặt sách xuống thở dài:” Không bị người đố kỵ là hạng tầm thường, chuyện này sẽ còn tiếp diễn.”
“ Tầm thường thì tầm thường, thiếp chỉ muốn nhìn Triết Nhi lớn lên, nhìn nó thành gia lập nghiệp, nhìn nó có con cái, làm mẹ như thế là thỏa mãn.”
Vân Lang cuộn sách gõ nhẹ đầu nàng:” Đợi con lớn lên, nàng sẽ hiểu hành vi đem hết vui buồn buộc lên nó bên người là ngu ngốc.”
Tống Kiều lườm Vân Lang một cái, thơm má nhi tử:” Con thích mẹ hay thích cha?”
Vân Triết đáp ngay:” Mẹ.”
Thấy Tống Kiều đắc ý khoe con trước mặt mình, Vân Lang bật cười:” Không tính, giờ nó chỉ biết gọi mẹ.”
Vân Triết chơi một lúc lăn ra ngủ gật, Tống Kiều bế con tới bên giường đã được trải đệm sẵn, kéo màn xuống, hai mẹ con tạo thành không gian ấm áp nho nhỏ.
Vân Lang thở dài, thổi tắt nến mò mẫm bóng đêm lên bên kia giường.
Ánh trăng sáng chiếu lên tuyết trắng phau phau, mặt đất cũng như phát sáng.
Trong căn phòng ấm áp, hai bóng người in rõ trên tường, đều chống tay nhìn sinh linh bé nhỏ ở giữa, không ai buồn ngủ.
“ Triết Nhi liệu sau này có khống chế được Tiểu Quang không?”
“ Không thể.”
“ Vì sao?”
“ Vì Tiểu Quang sẽ không chịu bất kỳ ai không chế, ta chưa bao giờ dạy nó cúi đầu, nó sẽ kiêu hãnh hơn cả hoàng đế.” Vân Lang ngăn Tống Kiều nói tiếp: “ Sư môn muốn lưu truyền vạn thế phải trông vào Tiểu Quang. Triết Nhi còn quá nhỏ chưa rõ tương lai thế nào, nhà ta đang ở giai đoạn ươm hạt giống, bỏ qua mấy năm này, đợi Nho gia lớn mạnh không còn làm được nữa.”
“ Vậy Triết Nhi làm sao?”
“ Học vấn nhà ta ở đây.” Vân Lang chỉ đầu mình:” Tiểu Quang tuy xuất chúng, nhưng học vấn của Khoa kỹ Tây Bắc, nó có thể tinh thông một môn đã là hiếm có rồi, có điều nó cái gì cũng học, cái gì cũng biết, bản tính sái thoát, không phải loại tính cách có thể nghiên cứu học vấn tới đỉnh cao.”
“ Người có thể bình tâm nghiên cứu học vấn trên đời này càng hiếm có hơn người thông minh trí tuệ, mà học vấn nhà ta lại khác học vấn thịnh hành đương thế, không dạy người ta làm quan hay đánh trận ...”
Tống Kiều hiểu ra, nhìn nhi tử :” Chàng không muốn Triết Nhi làm quan?”
“ Học vấn mới là cái gốc của Vân thị, nhà chúng ta xuất hiện quá đột ngột, quật khởi quá nhanh, hoàng đế lẫn triều đình đều dè chừng, làm quan nắm quyền trong tình cảnh đó chỉ thêm nghi ngờ. Chúng ta cần lắng đọng, bồi dưỡng uy vọng, đến đời tôn nhi của nàng, lòng người đã yên, cái gốc đã sâu, muốn làm gì cũng dễ dàng.”
“ Lâu quá.”
“ Không tính là lâu.”
Đối với tương lai, Vân Lang nắm rất chắc, y cũng đã có những bố trí rất xa, nhưng hiện giờ thực sự gian nan ...