Trương An Thế đã mở rộng kinh doanh tới Dương Lăng ấp, còn Trường An thì hắn không định tiền vào.
Hàn thị thay thế Vô Diêm thị đang điên cuồng nuốt chửng nghiệp cho vay ở Trường An, lúc này Vân thị tiến vào là đối đầu với hoàng đế.
Sản nghiệp của Vô Diêm thị vô cùng hoàn chỉnh, Hàn thị sau khi tiếp nhận còn hùng mạnh hơn cả Vô Diêm thị.
Vẻn vẹn hơn một tháng ngắn ngủi, mọi người tựa hồ đã quên mất Vô Diêm thị từng hiển hách một thời, quên mất phụ nhân trẻ nhỏ đáng thương của Vô Diêm thị bị đày ra Hoành Đảo.
Trước cổng Hàn thị, người xe tấp nập.
Trương An Thế xuống xe ngựa, khách khí thi lễ với vài vị đồng nghiệp, người tuy đông, không khí lại không mấy sôi nổi, ai cũng biết yến tiệc hôm nay không tốt lành gì, Hàn thị hẳn chuẩn bị đặt ra quy củ, phân chia địa bàn.
Vân thị vừa mới tiến vào Dương Lăng ấp, nếu bị ép lui ra thì đầu tư tiền kỳ sẽ mất hết.
Hàn Trạch tươi cười đứng trước đại môn nghênh đón tiền gia khắp nơi, thái độ rất khiêm tốn, gặp ai cũng niềm nở thân thiết.
Tang Hoằng Dương tham gia những chuyện thế này đã thành quen, hắn cũng rất thích, vì mỗi lần thương cổ biến động, quan phủ luôn chiếm lợi, bất kể thế lực nào mới lên đều phải nhường ra ít lợi ích lấy lòng quan phủ, hắn nghĩ, có nên vài năm lại làm một lần biến động hay không.
Trương An Thế đi vào, hắn chỉ liếc mắt một cái, tiếp tục uống trà.
Trương An Thế tất nhiên có một bộ uống trà nhưng thế, nhưng của hắn khác với người ta, màu thiên thanh, trong tựa ngọc, chén trà và cốc trà chạm nhau nghe như tiếng kim loại, đó là tinh phẩm hiếm có trong đồ sứ Vân thị, được mệnh danh là sắc trời sau mưa.
Vân thị chỉ nung ra được một lò đấy thôi, hôm đó công tượng mừng phát cuồng, vội vàng báo công với gia chủ, sau đó y nguyên công thức cũ nung, kết cục ra toàn hạ phẩm màu xám như tro, không rõ do sai sót hay do lần trước gặp may, dù thế nào thì chỉ được đúng một lò.
Bộ đồ uống trà đó nay là thứ mà người sành trà ở Trường An săn đuổi.
Hối lộ người khác thì không nên để người ta lên tiếng, Trương An Thế thấy tim nhỏ máu, cảm giác bộ chén trà của mình khó giữ rồi:” Vãn bối bái kiến Tang đại phu.”
Tang Hoằng Dương ngẩng đầu lên:” Tiên sinh của ngươi cũng tự tin thật đấy, chuyện quan trọng thế này mà phái ngươi tới à?”
Trương An Thế cười:” Có chuyện thì đệ tử làm thay mà, tiên sinh là người nhàn vân dã hạc, không hỏi thế sự lâu rồi, tiền trang tuy trọng yếu, chưa đủ để tiên sinh tới cho một tên thương cổ gây khó dễ.”
“ Nhàn vân dã hạc à?” Tang Hoằng Dương cười khẽ:” Biết chuyện Thư Đình hầu qua đời chưa?”
“ Tiên sinh là chính dân, dưỡng chính khí, yêu ma quỷ quái không thể tới gần, kẻ nào tự xưng thần nhân cứ việc thử.”
Dám trào phúng Hứa Mạc Phụ trước mặt mọi người chỉ có Vân thị, đại thù đã kết đừng mong một nụ cười có thể hóa giải.
Có thù báo thù, có oán báo oán mới là phương thức chính xác nhất, cho dù nhất thời thù không thể báo, ẩn nhẫn chịu đựng, mai danh ẩn tính cũng thề dù đồng quy vu tận cũng không bỏ qua, đó là hành vi của người thời đại này.
Nhiều người khi trúng đao sắp chết, mới được nghe hung thủ nói, hắn là con cháu nhà ai tới báo thù.
Tang Hoằng Dương rất hiểu lập trường của Trương An Thế.
Lời tuyên chiến của Trương An Thế khiến cho tiền gia khác kinh khiếp, bất tri bất giác né tránh hắn, bọn họ cho rằng, nếu Hứa Mạc Phụ mượn lực lượng quỳ thần báo thù Vân Lang, Trương An Thế là mục tiêu phải diệt trước.
Bầu trời quang đãng, không thấy sấm sét ấp ủ, mặt đất chỉ có tàn tuyết, không thấy khả năng nứt ra.
Khi người khác ngồi quỳ trên thảm, Trương An Thế khoanh chân đối diện với Hàn Trạch.
Tiền trang của Vân thị trong mắt số đông là ngựa hại bầy, khi tiền gia định lãi suất càng cao càng tốt, Vân thị chỉ có hai thành lợi, đúng là đáng chết.
Trước khi Hàn Trạch lên tiếng thì Trương An Thế đã đoạt tiên cơ:” Lãi suất của tiền trang Vân thị sẽ không thay đổi, đó là ước hẹn của tiên sinh nhà ta với bệ hạ, nếu chư vị hỏi gì, Tang đại phu ở đây, cứ nói với ngài ấy, lời được chuyển lên bệ hạ, chứ vị thấy sao?”
Không ngờ đối phương gây khó dễ trước, Hàn Trạch rất bất mãn:” Ngươi quyết thay Vân hầu được sao?”
“ Vẻn vẹn là vài đồng ở tiền trang, có gì to tát khiến tiên sinh nhà ta quan tâm, tiên sinh từng nói, lập tiền trang là để cho ta chơi, chẳng may lỗ hết thì bách tính được lợi, chẳng sao cả. Thế nên ở chuyện này, ta có thể tự định đoạt.”
Tiền gia Hùng Như Hổ khoác áo choàng lông điêu dựa người vào thị nữ nói lớn:” Lớn lối không sợ cắn vào lưỡi à?”
Trương An Thế đứng lên đi tới trước mặt Hùng Như Hổ, xua tay đuổi thị nữ đi:” Ngươi là cái thứ gì mà dám bình phẩm lời tiên sinh nhà ta.”
Hùng Như Hổ chẳng sợ:” Mỗ gia là Sở vương tôn ...”
Lời chưa dứt thì Trương An Thế đã nhấc chân đạp vào mặt:” Té ra là dư nghiệt lục quốc.”
Bốn phía xôn xao, không ít người đứng dậy.
“ Lui ra.” Tang Hoằng Dương quát đám hộ vệ muốn xông lên, quay sang nghiêm khắc nói:” Đôi khi mỗ gia cũng tự xưng là người Triệu, ngươi còn trẻ, chớ học thủ đoạn của cha ngươi. Thương cổ là tiện tịch, nên Hùng Như Hổ dùng danh xưng đó cũng là để cho dễ nghe thôi, nếu ngươi muốn lập uy thì chọn người khác, ví như Hàn Trạch.”
Hà Trạch mỉm cười cầm bát trà lên mời Tang Hoằng Dương.
Trương An Thế cười:” Hôm nay đáng lẽ nên để Hoắc Quang tới, nó có kinh nghiệm rồi.”
Hàn Trạch run tay, Tang Hoằng Dương thầm thở dài, rốt cuộc chỉ là thương cổ, tiện tịch đúng là tiện tịch, không cách nào so với người ta:” Hoắc Quang tới thì sao?”
“ Nó có biện pháp để Hàn thị tới Điền Hoành đảo một chuyến giống Vô Diêm thị.” Trương An Thế nhấc chân khỏi ngực Hùng Như Hổ, chắp tay xung quanh:” Vân thị xưa nay đối đãi với người khác luôn có thiện chí, tiến vào nghiệp này cũng chuyên môn né tránh sinh ý của các vị, chỉ cho nông phu ở Thượng Lâm Uyển vay tiền. Mở tiền trang ở Dương Lăng ấp là cho nông phu biết, có một tiền trang lấy hai phân lợi, không tới mức bị những kẻ vay nặng lãi bức tử.”
“ Các vị cho vay tiền là thủ đoạn bóc lột bách tính, Vân thị cho vay tiền là giúp nhiều người giàu lên, khiến thị trường càng phồn vinh, cuối cùng là phú quốc cường dân.”
“ Ở đạo kinh doanh, chẳng phải mỗ xem thường vị vào, mà là xem thường tất cả các vị, vốn là chuyện tốt, các bên đều có lợi, lại bị thứ tấm nhìn hạn hẹp làm người người phẫn nộ, danh tiếng thối hoắc, thực ngu không chịu nổi.”
“ Mỗ không thèm đứng cùng hàng ngũ với các ngươi.” Chửi mắng xong Trương An Thế quay sang Tang Hoằng Dương:” Xin cho vãn bối cáo từ.”
“ Ngươi chửi hết người này tới khác, cuối cùng chửi cả lão phu, thống khoái rồi lại muốn chạy sao?” Tang Hoằng Dương hừ một tiếng:
“ Những kẻ bóc lột bách tính, có gì hay để nghe mà ở lại, bẩn tai thôi, đại phu có chức trách trên người phải ở lại nghe lời ô uế, đợi vãn bối đưa trà xanh tới nhà, rửa tai rồi hẵng nghe diệu luận của Vân thị.”
“ Ngông cuồng.” Bốn bế nhao nhao chửi bới:
Trương An Thế cười dài đá ngã một tên hộ vệ cản đường mà đi.