Trương An Thế đã khuất bóng rồi, Hàn Trạch vẫn tức tới người run rẩy, nếu không phải có người khác ở đây, ông ta có khi đã đập phá cả căn phòng, cơn giận không chỗ phát tiết, người run lên:” Sao có kẻ ngang ngược như thế!”
“ Vân thị quá ngang ngược rồi, bọn chúng không chỉ cho vay ở Thượng Lâm Uyển, nay còn vươn tay tới Dương Lăng ấp, không đầy hai năm nữa, chúng sẽ trải khắp ba mốt châu huyện, chúng ta phải đoàn kết.” Một đám tiền gia cực kỳ phẫn nộ:
Hùng Như Hổ được thị nữ đỡ dậy, ôm ngực nói:” Vân thị đã bố trí tiền trang ở Thục, nay thương cổ Thục lẫn Hán Trung đi xe ngựa nhẹ nhàng ra Quan Trung, không mang vàng bạc, chỉ cần tới cửa hiệu Vân thị, Tào thị đưa giấy lấy hàng. Nếu cần tiền bằng vào mật hàm cũng có thể đổi tiền ở các cửa hiệu mấy nhà này, hoặc nếu mua hàng của họ, thậm chí không cần trả tiền trước mà về Thục mới trả tiền cho tiền trang ở Thục, cứ thế ai còn vay tiền chúng ta nữa.
Tang Hoằng Dương ngồi thẳng dậy:” Thật sao?”
“ Đã bắt đầu hai năm nay rồi, nếu không phải là Vân thị đuổi cùng giết tận, mỗ là thương cổ, sao dám vuốt râu hùm nhà hầu gia.”
Người khác đứng lên:” Hơn nữa tiền trang Vân thị không nhận các loại tiền khác, chỉ nhận Vân tiền, khiến thương cổ Phú Quý thành cũng chỉ nhận Vân tiền, thương cổ nơi khác mua nhập hàng hóa ở đó nên vay tiền cũng chỉ vay Vân tiền. Bọn chúng tôi phải mang tiền của mình đi đổi lấy Vân tiền, chỉ một cửa này đã tổn thất ba thành lợi. Các loại tiền khác Vân thị thu về, sẽ đúc lại hết thành Vân tiền. Đại phu, cứ thế này thiên hạ chỉ nhận tiền Vân thị, các nhà khác sẽ ra sao ...”
Nói tới đây, chừng vị tiền gia này quá thương tâm không nói lên lời nữa.
…… …… …….
Giết người không phải chuyện dễ dàng, con người không phải cầm thú, đối diện với người cũng mang tấm thân xác thịt giống mình, chém giết luôn có áp lực tâm lý lớn.
Nhất là thời binh khí lạnh, đao kiếm đâm vào người đối phương, nhìn máu ào ào tuôn ra, tác động tâm lý rất lớn.
Thỏ còn biết thương cáo, nói gì người với người.
Vân Lang ngồi trong phòng bao xem cảnh tàn sát diễn ra, cách y không xa, vô số người hò hét cổ vũ, dưới sân hai chiếc chiến xa trang trí hoa lệ ở trong sân truy đuổi, va chạm, giáp sĩ bên trên cầm trường qua to bằng quả trứng đâm chém lẫn nhau ...
“ Thứ hay ho ngươi bảo với ta là đây à, vô vị.” Vân Lang thu hồi ánh mắt lại, nói với Tào Tương nằm trên giường gấm, vừa uống rượu vừa đung đưa người có vẻ hào hứng lắm:
Tào Tương đặt chén rượu nho xuống:” Xem cảnh này không khiến ngươi nhớ tới chuyện đêm đó giá ngự mã xa xông vào trận địch à?”
“ Không, chả thấy gì.”
Hoắc Khứ Bệnh đưa ra lời nhận xét công tâm:” Hai võ sĩ kia không tệ, lên chiến trường sẽ là dũng sĩ.”
Lý Cảm hết sức hưng phấn:” Ta đánh giá người điều khiển xe hơn, không chỉ đánh xe giỏi, ứng biến càng xuất sắc.”
Mấy huynh đệ dang bàn tán, trong sân đấu đột nhiên có tiếng va chạm lớn, tiếp đó khán giả đứng bật cả dậy vang lên tiếng reo hò như biển gầm.
Vân Lang quay đầu nhìn, chỉ thấy một người toàn thân máu me, xách một cái đầu giơ lên, sau lưng hắn là hai chiến xa va vào nhau nát bét, không rõ người điều khiển sống chết ra sao.
“ Không tệ!” Tào Tương vỗ tay hô lớn:
Tức thì có một tên hộ vệ Tào thị bê khay tiền ra sát sân đấu, bốc tiền ném ra:” Hầu gia nói không tệ, thưởng.”
Người cầm đầu kia quỳ một gối hướng về phía Tào Tương, sau đó vui vẻ đi nhặt tiền.
Hoắc Khứ Bệnh thở dài:” Vừa rồi ta nhìn nhầm, chẳng phải dũng sĩ, chỉ là nô lệ thôi.”
Xem hết một trận, Vân Lang đứng dậy muốn đi, Tào Tương giữ:” Hiếm khi nhàn nhã, xem tiếp đi, tiếp theo sáu người đánh nhau, hay lắm.”
“ Ta phải tới phủ Tang Hoằng Dương một chuyến, cái cần nói rõ phải nói rõ, cứ nghĩ quan phủ là bọn ngốc, không ngờ cuối cùng là bọn đại ngốc.”
“ Vậy ngươi đi đi, bọn ta đi cùng, hắn lại nghĩ chúng ta tới xét nhà.”
Vân Lang chắp tay một cái rồi rời tòa đấu trường lớn nhất Trường An, bỏ lại tiếng la hét sau lưng.
Trương An Thế đã đợi sẵn, chờ Vân Lang lên xe ngựa rồi nói:” Học sinh thử thăm dò, chúng thù oán rất sâu, không thể hóa giải.”
“ Chuyện đương nhiên, chúng ta tiến vào ngành này kỳ thực là hủy diệt họ, liều chết kháng cự là tất nhiên, e tranh đấu không kém đấu trường kia là bao. Có điều, tiền gia không thể chơi như bọn chúng được, cách vét ao bắt cá đó không phải thương nghiệp, chỉ khiến bách tính, thương nhân thêm khốn đốn, triều đình tuy lợi nhất thời, nhưng khiến dân gian chết dần chết mòn.”
“ Tiên sinh, Tang Hoằng Dương liệu có hiểu đạo lý đó không?”
“ Bảo hắn không hiểu thì xem thường hắn quá, nhưng hắn chỉ nghĩ tới được mất của bệ hạ mà không nghĩ tới bách tính, quên mất lợi ích bệ hạ từ bách tính, vơ vét bách tính nuôi bệ hạ khác gì khoét thịt ăn để bù vết thương.”
Trương An Thế gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Trử Lang đánh xe ngựa rời đi, bên trong đấu trường lại bùng lên tiếng hô vang dội, Vân Lang lắc đầu, chuyện giống Spartacus tạo phản chắc là không lâu nữa sẽ diễn ra thôi, y chẳng buồn nhiều lời, cứ để nó xảy ra thì mới có kẻ sáng mắt.
Tang Hoằng Dương mệt mỏi thả mình xuống giường, suốt cả buổi sáng nghe đám tiền gia van nài xử lý Vân thị, còn uy hiếp hắn, nói nếu không diệt trừ Vân thị, năm nay chưa chắc nộp lên được mười vạn hoàng kim.
Cho dù hắn tin cuối cùng thiếu phủ giám vẫn thu được mười vạn lượng hoàng kim không thiếu một phân, song vẫn tức giận.
Vân thị và đám tiền gia này mục tiêu cho vay hoàn toàn khác nhau, một bên là nông hộ, tác phường nhỏ, thợ thủ công, người chăn nuôi gà vịt gia súc. Còn một bên là thương cổ, khác nhau hoàn toàn. Nói Vân thị khiến bọn họ thấy bị uy hiếp là đúng, nhưng không thể tới mức hủy diệt.
Đó là sự ước thúc lẫn nhau mà hoàng đế muốn.
Vay nặng lãi từ xưa tới nay phàm người có danh dự đều không coi nó là chủ nghiệp, chỉ có kẻ bất chấp danh dự mới tham gia vào.
Hoàng đế vì quốc khố trống rỗng không thể không thành hậu thuẫn của tiền gia, cũng là muốn khống chế chúng, chỉ là đám hút máu này tham lam vô độ, ỷ có hoàng đế sau lưng lại càng bóc lột bách tính tàn tệ.
Tình huống bây giờ hoàn toàn trái kỳ vọng của hoàng đế, nên khi Vân thị tung ra chiêu sát thủ hai thành lợi, hoàng đế mới cho phép một huân quý như Vân thị tiến vào ngành nghiệp này.
“ Gia chủ, Vĩnh An hầu tới thăm.”
Tang Hoằng Dương nghe yết gia thông báo, mở mắt ra:” Trước tiên phái một thiếu niên tới đại náo, sau đó đích thân tới hòa giải, đúng là thủ đoạn của Vân Lang. Nếu đã tới thì mau mời vào.”