Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 785 - Q5 - Chương 104: Một Mùa Đông Khác Trước.

Q5 - Chương 104: Một mùa đông khác trước. Q5 - Chương 104: Một mùa đông khác trước.

Giải quyết xong chuyện ở ngoài, Vân Lang lại trở về Thượng Lâm Uyển, chẳng muốn ở lại thêm dù chỉ một ngày.

“ Sư phụ, người có định để An Thế nhập sĩ không?” Hoắc Quang cảm thấy tài hoa của Trương An Thế mà chỉ dùng ở tiền trang thì quá lãng phí, nên lên triều sẽ có tiền đồ rộng lớn hơn:

“ Chỉ là sớm muộn thôi, bệ hạ đa nghi, nếu không quan sát hai ba năm, sẽ không để An Thế vào triều mở tiền trang đâu, hắn còn trẻ, bồi dưỡng xử thế thêm vài năm rồi vào quan trường càng thuận lợi.” Vân Lang chuyển đề tài:” Khai xuân con và Lưu Cư tới Thục, an bài nhân thủ sao rồi?”

“ Con đã tìm Chử Lang lấy danh sách nhân thủ đất Thục, Tam sư nương cũng giới thiệu vài người đáng tin, nhưng con thấy cần phải kiểm tra đã.”

Vân Lang phất tay:” Không cần kiểm tra, con cứ sống khỏe trước mắt họ là đủ, chỉ cần con đứng đó, không kẻ nào dám có mưu đồ gì hết. Có chuyện thì sử dụng giáp sĩ bệ hạ cấp cho Lưu Cư, không dùng người nhà ta.”

“ Còn người Quách Giải?”

“ Chúng là tử sĩ xung phong hãm trận.”

Trong thế giới đầy tuyết trắng, vạn vật im tiếng, chỉ có những cột khói bốc lên chứng minh với ông trời, mặt đất vẫn còn sinh mệnh đang ngoan cường sống.

Một cỗ xe ngựa chạy nhanh trên đường, hai con ngựa kéo xe chỉnh tề giơ vó trước, đạp vó sau, đầy cảm giác nhịp điệu.

Vân Lang ngồi trong xe ngựa nhìn một cái lò gạch, kéo dài từ trong Ly Sơn ra tới tận triền núi, tạo thành tổ hợp lò gạch lớn vô cùng.

Trên triền núi quanh có là những ống khói nhấp nhô, nơi khác bị tuyết trắng che phủ, mỗi nơi này không thấy chút tuyết nào, lại còn có màu xanh thấp thoáng đan xen.

Càng tới gần lò gạch, cảnh trí càng thay đổi, nhiệt độ cao trong lò bốc ra biến thành từng làn gió xuân ấm áp.

Xe ngựa dừng lại, cửa còn chưa mở, một lão giả vội vàng chắp tay dính bùn, cúi mình đợi quý nhân.

Hoắc Quang xuống xe trước, lễ phép hỏi lão giả:” A gia bao tuổi rồi?”

Lão giả gầy gõ rối rít xua tay:” Không dám nhận kính xưng của tiểu lang quân, lão hán Bùi Liên Tử năm nay năm bảy.”

Vân Lang chắp tay sau lưng nhìn lò gạch hùng vĩ:” Lão nhân gia, cái lò này nung được bao nhiêu gạch?”

Bùi Liên Tử xoa xoa tay rụt rè nói:” Bẩm quý nhân, cái lò gạch này của tiểu lão nhi dựa vào thế núi nhiều hang ngầm thuận tiện mà dựng lên, một lò nung được một vạn ba nghìn viên gạch.”

Vân Lang nhìn những viên gạch đen xếp thành từng đống lớn trong sân:” Hơn vạn viên gạch, thế mà phẩm chất như một, thật là hiếm có, vậy mà ta thường nghe, một lò nung ra trăm loại gạch, câu này không dùng ở đây được.”

Bùi Liên Tử sợ hãi, tưởng rằng vị quý nhân này tới mưu đồ bí phương của mình, run run không nói lên lời.

Hoắc Quang cười:” A gia chớ sợ, sư phụ ta chỉ muốn xem hương thân năm nay sống dựa vào gì, không có ác ý.”

Bùi Liên Tử vâng dạ, thấy sư đồ họ không phải mua gạch cũng không có tâm tư bắt chuyện, bần dân tiểu hộ tiếp xúc với huân quý chỉ thua thiệt:” Vậy quý nhân tùy tiện, tiểu lão nhi còn đóng gạch.”

“ Lão già này vô lễ quá.” Hoắc Quang thấy Bùi Liên Tử bỏ đi, có chút tức giận:” Nhà ông ta cung ứng gạch cho Phú Quý thành, ỷ vào thế Trường Môn cung mới dám làm thế, nếu là dân hộ bình thường, thở mạnh một cái cũng chẳng dám.”

Vân Lang đi xuyên qua đống gạch lớn, vừa đi vừa nói:” Đây vốn là thế giới chó cậy chủ, cáo mượn oai hùm, nói ra nhà ta cũng có khác gì đâu.”

Từ khi được Vân Lang đưa tới Thần Vệ doanh, biết được thân phận của mình, Hoắc Quang đã vượt qua được nỗi sợ hãi với Lưu Triệt, nói dứt khoát:” Nhưng rồi sẽ có một ngày chúng ta không dựa vào bất kỳ ai, trở thành lực lượng thao túng thế giới này.”

Vân Lang xoa đầu Hoắc Quang:” Ta thì hi vọng người như Bùi Liên Tử cũng có thể như thế.”

Lò gạch rất lớn, nửa canh giờ hai sư đồ Vân Lang mới đi hết.

Từ trộn bụn, tới làm phôi, phơi khô, thậm chí là cả quá trình công tượng cho gạch cho vào lò, hai sư đồ cũng xem.

Bùi Liên Tử lạnh lùng nhìn họ, ông ta tin hai tên huân quý ăn sung mặc sướng có nhìn cũng chẳng hiểu gì, nung gạch thì quan trọng nhất là ở quá trình nung, công đoạn khác thì thiên hạ nhiều người biết rồi.

Vân Lang dừng chân ở trước lò cuối cùng, chỉ cửa lò:” Con xem đi, đó là nguyên nhân khiến lò gạch này nâng cao được hiệu suất, một ống khói, hai lò gạch, một nung, một chuẩn bị, liên tục không nghỉ, công hiệu gấp bốn ...”

Nghe tới đây Bùi Liên Tử vô cùng khẳng định Vân Lang tới học trộm nghề, lửa giận cao vạn trượng, tên huân quý tham lam, tới cả thứ nghề thô bỉ cũng muốn chiếm đoạt, thật vô sỉ vô cùng.

Dù phẫn nộ, ông ta không dám nói gì, gia tướng Vân thị đứng đằng xa, ai nấy khôi giáp, vũ khí đầy đủ, chỉ e có chút bất ổn là mất đầu.

“ Sư phụ, sao biết nhiều kỹ nghệ tượng nhân thế?”

“ Nếu ta nói tư từng đốt lò gạch thì con có tin không?”

Hoắc Quang kiên quyết lắc đầu.

“ Kỳ thực ta cũng không tin, ha ha.”

Hoắc Quang không hiểu ý câu này, nhưng thấy sư phụ không có ý giải thích, bước về phía khu sinh hoạt của lò gạch, vội vàng đi theo.

Một lò than là một thế giới nhỏ, người sống quanh lò than tới hơn trăm người, nam làm gạch, nữ nhào đất, già sàng đất, trẻ nhặt sỉ thải ra trong lò, ai nấy vô cùng bận rộn.

Bọn họ hẳn là sống đầy đủ, mặc dù quần áo rách nát, nhưng thân thể khỏe mạnh, chỉ nhìn nụ cười ngây thơ của trẻ con, là biết bọn họ không phải lo cái ăn cái mặc.

Khi Vân Lang chuẩn bị đi, Bùi Liên Tử lần nữa tới gần, không còn bất mãn nữa mà là vẻ nịnh nọt.

“ Quý nhân nếu chuẩn bị mở lò gạch, tiểu lão nhi làm nghề lâu năm, am hiểu diệu thuật trong đó, quý nhân chỉ cần giao cho tiểu lão nhi quản lý, sẽ thu lợi lớn.”

Vân Lang cười ha hả, bóp vai Hoắc Quang:” Còn thấy chưa, chớ xem thường tiểu dân, họ không có trí tuệ lớn, nhưng trí khôn dân gian là từ cuộc sống thực tế mà ra, rất hữu dụng. Mới đầu lão tặc này đề phòng chúng ta, thấy chúng ta không trêu chọc được, liền chuẩn bị tham dự vào cái lò gạch ông ta tưởng tượng ra. Có điều, rõ ràng dụng tâm bất lương.”

Hoắc Quang quay đầu nhìn Bùi Liên Tử, cười hết sức thật thà:” A gia, nhà cháu không mở lò gạch đâu, càng không tranh đoạt chuyện làm ăn ở Phú Quý thành, a gia cứ yên tâm mà nung gạnh. Cháu chúc a gia tiền tài chảy vào nhà như nước.”

Khuôn mặt nịnh bợ ngụy trang của Bùi Liên Tử dần biến mất, người ta là quý nhân nếu muốn làm là làm đâu thèm nhiều lời với ông ta:” Tiểu lão nhi hổ thẹn.”

Vân Lang vẫy tay tạm biệt.

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi một cái lò gạch công nghệ cao triều Hán, quay về cổ đạo.

Đến khi xe ngựa khuất bóng rồi, Bùi Liên Tử quát:” Đi làm việc đi, nhìn cái gì mà nhìn.”

Thợ gạch xem náo nhiệt tức thì lại bận rộn, Bùi Liên Tử cầm cục bún lớn ném vào khuôn ...

Bình Luận (0)
Comment