Mùa đông năm nay ở Thượng Lâm Uyển như được trời cao phù hộ, thời tiết không quá lạnh, tới tận tháng Chạp rồi mà trời chưa có trận tuyết rơi nào quá lớn. Nước sông Vị Thủy cũng không đóng băng, thuyền bè qua lại thuận lợi, tấp nập đên ngày. Trời vẫn cứ lạnh, song còn chịu được, bách tính có thể ra ngoài làm việc, gia súc gia cầm chỉ cần chú ý phòng lạnh thỏa đáng là không lo bị chết rét.
Dường như ông trời cũng biết rằng bách tính có khoản nợ cần trả cho nên mới ưu ái như vậy.
Cả một mùa đông náo nhiệt nhưng yên binh, nếu nói tới sự kiện nào lớn thì chỉ có một, đó là ngày đại hôn của Tào Tương cũng là ngày Vân Lang đón Tào Tín đi.
Đáng lẽ nên đón nó đi trước, nhưng Tào Tín muốn thi lễ với đại nương xong mới đi, ai nói cũng không nghe, Tào Tương đành mặc kệ nó.
Nhi tử chúc mừng tân hôn của phụ thân, nghe hơi sai sai, nhưng ở Đại Hán không phải là chuyện hiếm.
Tào Tương cưới Dương Lợi là chuyện được hoàng đế an bài từ rất lâu rồi, thậm chí là khi Tào Tương cưới Nữu Nữu, ai cũng biết chủ phụ Tào thị chỉ có thể là công chúa.
Khi ngày đó tới, trong lòng Tào Tương vẫn không thoải mái lắm.
Hơn hai năm qua Vân Lang rất ít ra mặt, mọi việc bên ngoài chủ yếu do Trương An Thế, Hoắc Quang lo liệu, cảm giác tồn tại của y đã xuống rất thấp, nên dù y không tham gia hôn lễ của Tào Tương thì cũng chẳng ai chú ý.
Nếu đây là ngày đại hỉ của Tào Tương, Vân Lang nhất định uống say mừng cho hắn, đáng tiếc, theo Vân Lang thấy, đây là ngày buồn của Tào Tương, làm huynh đệ chẳng cần xát muối thêm làm gì.
Bình Dương hầu phủ giăng đèn kết hoa, tuy là giữa mùa đông, không khí náo nhiệt như ngày xuân, một đóa cung hoa cực lớn kết bằng lụa to tới cả trượng đã cho thấy hôn lễ này lên tới tầng cấp người khác không cách nào với tới.
Tiền viện huyên náo, sân trước đại môn chật kín xe ngựa, liên tục có nhân vật lớn vào phủ chúc mừng đại hôn, cũng có gia nô dìu chủ chân đã say tới không biết gì từ phủ đi ra.
Khi xe ngựa của Vân Lang tới thành Trường An thì mặt trời đã lặn, xe vào thành cũng là lúc cổng thành đóng lại.
Bánh xe lọc cọc chạy trên con đường lát đá xanh không lâu tới cửa sau Bình Dương hầu phủ, nơi này yên ắng quạnh quẽ chỉ loáng thoáng có tiếng huyên náo vọng tới, cảm giác xa xăm vô cùng, không có gì lạ, Bình Dương hầu phủ vô cùng lớn.
Một thiếu niên nho nhỏ mặc áo xanh đeo cái bọc hành trang đứng giữa ngõ, nhìn sao trời đang dần hiện lên, không nói không rằng. Bên cạnh còn có phụ nhân thanh sam, trên đầu chẳng có chút trang sức nào, tay cầm khăn lụa, cố gắng kiềm chế nước mắt.
Xe ngựa Vân thị tới gần dừng lại, Hoắc Quang xuống xe, xoay người một cái né tránh Tào Tín muốn nhào vào lòng mình, cung kính thỉnh an Ngưu thị.
Vân Lang cũng từ xe ngựa đi xuống, lúc này Nữu Nữu không kìm được nước mắt nữa, bật khóc:” Tất cả xin nhờ thúc thúc.”
Tào Tín cũng mếu máo:” Thúc thúc, cha không cần cháu nữa.”
Vân Lang ngồi xuống nhìn Tào Tín:” Không phải khóc, có thúc thúc đây, Tào thị hơn vạn người, chỉ có cháu được làm môn hạ của ta thôi.”
Tào Tín thút thít một lúc hỏi:” Sau này chỉ có mình cháu?”
Vân Lang bĩu môi:” Một đứa ta còn chê nhiều, biết năm xưa cha cháu cố nhét cho ta thế nào không? Thiếu chút nữa là quỳ xuống ta mới nhận.”
Nói chuyện với Táo Tìn xong đứng lên bảo với Ngưu thị:” Ta đưa Tín Nhi đi, mấy năm nữa trả lại cho đệ muội một thiếu niên anh tài.”
Ngưu thị cúi đầu:” Thiếp thân xuất thân không tốt, trong nhà toàn là võ tướng thô bỉ, không hòa nhập được với Tào thị, không dạy được nhi tử, xin gửi thúc thúc.”
“ Đừng đánh giá Tào thị cao như thế, về đi, sống thật tốt, chuyện này ai được lợi, ai thiệt thòi chỉ trời mới biết thôi.”
Hoắc Quang thi lễ bế Tào Tín ném lên xe, Ngưu thị cũng nhún mình thi lễ gạt nước mắt mau chóng vào nhà.
Vân Lang lên xe ngựa thì Hoắc Quang đang dỗ dành Tào Tín ngồi trong góc xe khóc thút thít:” A Tín, tới trang viên rồi có muốn ngủ với Đại Vương không?”
Câu này hiệu nghiệm tức thì:” Tiểu Quang ca ca, thật không?”
Hoắc Quang gõ lên trán Tào Tín một cái:” Nếu đệ không sợ Đại Vương dùng mông ngồi lên mặt thì được.”
“ Không sợ.” Tào Tín vô cùng dũng cảm:
Người qua người lại, Tào Tương đã ngà ngà say, đẩy thị nữ muốn tới đỡ ra, loạn choạng tới bên cửa sổ, Tào Phúc từ ngoài chạy vào nói nhỏ:” Đại công tử đã được Vân hầu đón đi rồi.”
Tào Tương thở phào rất vui vẻ, quay trở lại giữa bữa tiệc, giơ cao chén rượu đồng:” Chư vị, cạn!”
Trời vừa sáng, xe ngựa của Vân Lang rời khỏi thành Trường An.
Hiếm một ngày không có sương mù, mặt trời còn chưa lên mà mặt đất đã sáng choang làm người ta vui vẻ.
Gần đây số lần Vân Lang tới Trường An tương đối nhiều, biết Lưu Triệt chẳng ưa gì mình, nên mỗi lần chỉ ở lại thời gian ngắn, làm xong việc là nhanh chóng rời đi, tránh gây ra suy đoán không cần thiết.
Gia phó Tào thị đứng cách cổng thành không xa, thấy xe ngựa Vân Lang tới, đưa ống trúc cho hộ vệ.
Vân Lang mở ống trúc ra xem, cười khẽ rồi cho tờ giấy vào lò đốt, Hoắc Quang rất tò mò, nhưng Vân Lang không cho nó xem. Có điều xét trên nụ cười bỉ ổi của sư phụ, chắc là nội dung mất thể diện lắm.
Tào Tín rất ngoan, một mình chiếm cứ nửa khoang xe, được áo choàng lông quấn quanh ngủ ngon lành, dậy sớm với đứa bé bảy tuổi mà nói là rất gian nan.
Hoắc Quang rất hâm mộ, nó cũng có thói quen ngủ nướng, chỉ là từ sau khi bị Hà Sầu Hữu dạy võ liền mất đi rồi, tin rằng Tào Tín cũng sẽ đi vào con đường cũ của nó.
Không có sương mù, buổi sáng càng thêm lạnh, chỉ cần nhìn sương trắng đọng trên râu đám Chử Lang là biết bên ngoài xe không phải chỗ làm người ta thoải mái.
Tuấn mã kéo xe bắt đầu phun hơi trắng ra ngoài lỗ mũi lớn, trông như mãnh thú.
Con đường mới mở thay cho cổ đạo cũ thẳng tắp, vì thế từ Trường An tới Thượng Lâm Uyển giờ chỉ mất ba canh giờ thôi, chẳng như trước kia, đi xe trâu tới Dương Lăng ấp cũng mất tận hai ngày.
Đường do Ứng Tuyết Lâm phái người làm, quy cách cùng phương thức làm đường do quản sự Vân thị chỉ huy, tiền tới từ Trường Môn cung. Một con đường nối thẳng từ Thượng Lâm Uyển tới Trường An khiến lượng giao dịch qua lại hai bên tăng gấp trên hai lần.
Tào Tín nóng đá cái áo choàng đi, Hoắc Quang bế đứa bé ấm áp này, đắp chăn lên, nó cũng định ngủ một giấc.
Chân của Vân Lang thành gối của hai đứa bé, chứ dựa đầu vào thành xe không được, cho dù xe ngựa Vân thị nổi tiếng đi êm dễ chịu thì vẫn có thể bị xe ngựa xóc nảy làm vỡ đầu.
Vân Lang chỉ có thể ngồi gật gà gật gù.
“ Dừng ...!”
Xa phu đột nhiên kéo mạnh dây thừng, hai con tuấn mã dựng thẳng vó đạp vài cái trên không mới dừng lại.
Vân Lang đập mạnh đầu vào khoang xe tới choáng váng, hai đứa bé cũng bị đánh thức.
“ Có chuyện gì thế?”
Khuôn mặt râu ria của Chử Lang xuất hiện bên cửa sổ, nói nhỏ:” Phía trước có người bị ngã giữa đường.”
“ Kiểm tra, cẩn thận.”
Chử Lang dẫn hai hộ vệ cưỡi ngựa đi về phía người ngã trên đường, chỉ nhìn một cái đã có hộ vệ hét lên:” Địch tập.”
.....
Hôm nay dừng ở đây nhé.