Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 787 - Chương 106: Dự Tính Kẻ Đừng Sau.

Chương 106: Dự tính kẻ đừng sau. Chương 106: Dự tính kẻ đừng sau.

Đi theo Vân Lang toàn là dũng sĩ dạn dày trận mạc, gặp biến cố bất ngờ, miệng thì hô đao trong tay cũng đâm xuống, không chút do dự.

“ Bảo vệ xe ngựa đi trước.”

Chử Lang vung tay quất mạnh roi, xa phu không chậm trễ buông cương ra lệnh, hai con ngựa đồng loạt phát huy cơ bắp lao về phía trước như tên bắn.

Đao của hộ vệ còn chưa đâm vào kẻ vờ ngã kia thì đã bị hắn dùng đoản đao gạt đi, thích khách thân thủ rất nhanh, tay chống đất đá ngược lên, hộ vệ trúng đòn ngã xuống ngựa.

Lúc này xe ngựa rầm rập lao qua, thích khách nhảy tránh, nhưng bị một thanh đao từ xe ngựa đâm xuyên họng.

Ở hai bên đường một đám thích khách nấp sau bụi cây áo ào nhảy lên, Chử Lang và đám hộ vệ múa đao ngăn cản.

Xe đi được một đoạn ngắn, không nghe thấy tiếng nỏ tiễn, Vân Lang hạ lệnh:” Quay lại.”

Xe phu không hỏi nguyên cớ, thuần thục điều khiển hai con tuấn mã, giật mạnh giây cương, chiếc xe ngựa như quái vật lên cơn điên lao thẳng vào chiến trường.

Hoắc Quang mặt hơi tái nhưng không tỏ ra sợ hãi, giữ chặt Tào Tín hỏi:” Sư phụ, sao không chạy?

“ Hừ, kẻ dám ám sát ta liệu có thể là loại vô dụng không? Đám Chử Lang bị cầm chân rồi, nếu phía trước có kẻ dùng nỏ tiễn mai phục, sư đồ chúng ta thoát sao được?”

Hoắc Quang hiểu ngay:” Vậy chúng ta cùng giết chúng rồi về Trường An.”

Tào Tín còn nhỏ nên không hiểu chuyện, còn hưng phấn nhìn sư phụ sư huynh rút nỏ ra, nó cũng muốn tham gia náo nhiệt, bị Hoắc Quang dẫm lên, không nhúc nhích được.

Tấm chắn được kéo lên, tầm nhìn phía trước mặt Vân Lang trở nên rộng mở, tên bắn ra liên tiếp, tên đại hán râu xồm vừa định xông tới chém ngựa đã bị bắn xuyên não.

Thích khách đang chiến đấu với Chử Lang bị hắn đạp một cái lảo đảo lui ra sau, chỉ kịp hét thảm, xe ngựa nghiến qua, thành cái xác thê thảm.

Xe ngựa xoay đầu không lâu, tiếng huýt sáo từ sau ngọn đồi phía trước vang lên, đám thích khách vội vàng rút lui. Chử Lang định truy đuổi, Vân Lang gọi lại cùng hộ vệ còn lại xúm quanh xe ngựa.

Vân Lang hỏi lớn:” Phát hiện ra kẻ địch là ai chưa?”

“ Người Hung Nô.”

“ Phái người truyền tin chưa?”

Chử Lang lắc đầu:” Chuyện quá bất ngờ, tiểu nhân chưa kịp làm.”

Vân Lang thở dài nói với Hoắc Quang:” Đó là vì sao ta lại phái Cẩu Tử theo con tới đất Thục, Chử Lang tuy cẩn thận tỉ mỉ, nhưng không có kinh nghiệm chiến trường, ứng phó không đủ nhanh chóng. Con có nhận ra hắn phạm mấy sai lầm không?”

Hoắc Quang nóng ruột:” Sư phụ nên mau chóng quay về Trường An mới đúng.”

Vân Lang cười:” Không sao, thích khách cũng là người ngoài nghề, không đáng sợ, nên ta mới có thời gian chỉ dạy con.

Chử Lang mặt đỏ bừng, quỳ một chân xuống đất.

“ Sau này không được tùy tiện để người mình bảo vệ rời khỏi bên cạnh mình, hộ vệ là chỗ dựa vững chắc nhất, chưa tới lúc sơn cùng thủy tận không được đi.”

Chử Lang hổ thẹn không biết nói gì.

Vân Lang vỗ vai hắn:” Không cần nhụt chí, kiến thức từ kinh nghiệm tổng kết ra, không ai có thể giỏi giang từ đầu.”

Chử Lang chắp tay thi lễ đứng dậy, sáu hộ vệ chỉ có một người bị thương nhẹ, nhanh chóng chia làm ba người đoạn hậu, ba đi trước mở đường, còn Chử Lang theo sát bên xe ngựa, xem chừng nếu không tới nơi an toàn, hắn quyết không rời đi.

Đoàn người tăng hết tốc độ chạy về Trường An.

Khi Vân Lang xuất hiện ở phòng khách Tào thị thì Tào Tương đang ngáp ngắn ngáp dài, Vân Lang tới quấy rầy nghiêm trọng giấc ngủ của hắn:” Làm sao lại quay về?”

Vân Lang uống trà, thấy Tào Tương vẫn bộ dạng chưa tỉnh ngủ, nói:” Ta bị ám sát giữa đường phải quay lại.”

“ Cái gì?” Tào Tương như cái lò xo nhảy dựng lên, tóm lấy Vân Lang hỏi:” Con ta đâu?”

“ Tưởng ngươi chìm đắm trong ổ ôn nhu chưa giứt ra được, vẫn nhớ mình có nhi tử à?” Vân Lang hừ khẽ:

“ Chẳng ... Chẳng lẽ ...” Tào Tương buông tay, mặt trắng bệch không khỏi nghĩ tới chuyện tăm tối:

“ Yên tâm, không phải như ngươi nghĩ đâu, nếu không bọn ta đã chết sạch rồi.” Vân Lang kể lại văn tắt đầu đuôi sự việc:

Tào Tương chỉ thoáng chốc đã ướt dẫm mồ hôi, ngồi phịch xuống ghế:” Xem ra không liên quan tới nàng, không thể liên quan được.”

“ Ta mang về ba thi thể Hung Nô, nếu trên người không có dấu thì đi tìm tên Tháp Âm hầu khốn kiếp tính sổ, nếu trên người có dấu, dấu của nhà ai thì tìm nhà đó. Cho nên làm rõ chuyện này không khó, giao cho ngươi đấy.” Ở chuyện này Tào Tương có quan hệ thủ đoạn hơn, Vân Lang giao cho hắn:

Tào Tương đấm bàn:” Yên tâm, sẽ tìm được, không tìm ra cũng vẫn có kẻ phải chịu trách nhiệm.”

“ Chuyện này ngươi làm tốt hơn ta, cho ta mượn năm mươi hộ vệ, ta phải về nhà xem thế nào.”

“ Không gặp Dương Lợi à?”

“ Tân hôn tức phụ nên bái kiến mẫu thân, gặp ta làm gì, đi đây.”

Vân Lang lần nữa rời thành Trường An thì cả đội ngũ rầm rộ khiến người đi đường khiếp sợ né tránh.

Năm mươi giáp sĩ lại còn cưỡi ngựa, đừng nói là thích khách, cho dù quân đội bình thường gặp phải cũng chùn chân.

“ Đó là giáp sĩ cha đệ phái tới bảo vệ sư phụ à?” Tào Tín hâm mộ kỵ sĩ cưỡi ngựa bên ngoài:

“ Phái tới bảo vệ đệ đấy, ta và sư phụ chỉ hưởng ké thôi.”

Vân Lang rất hài lòng với câu trả lời của Hoắc Quang, trẻ con hận cha mình không hay, Hoắc Quang không vì chuyện của cha mình mà có cái nhìn lệch lạc, đó là điều khiến Vân Lang mừng nhất.

Khi xe ngựa tới chỗ bị phục kích, nơi đó có vô số dân phu và sai dịch, bọn họ xếp thành hàng ngang, gạt bụi cỏ tìm kiếm, hỏi mới biết là có nô lệ bỏ trốn, bọn họ đang truy bắt.

Chuyện rõ ràng rồi, Vân Lang không phải gặp thích khách, mà là cường đạo, đúng là ông trời mù mắt, nhà y không dùng nô lệ, vậy mà gặp phải họa này, đáng lẽ để chúng giết chết vài tên chủ nô hay đám buôn nô lệ mới đúng.

Vân Lang không lên tiếng, không nói mình vừa bị những kẻ đó tấn công, trời mới biết Tào Tương định dùng sự việc này làm gì, không nên làm loạn bố trí của hắn.

Người Hung Nô không thể thoát, tuy Thượng Lâm Uyển vẫn đất rộng người thưa, nhưng người không còn ít nữa, huống hồ bọn họ cực độ bài xích người ngoài, thường ngày chỉ cần ai nói chuyện vụng về một chút là bị bắt ngay lên quan phủ rồi.

Chuyện này kỳ thực xảy ra không chỉ một lần, người Hung Nô mang thói quen từ thảo nguyên tới Trường An, yên ổn được vài ngày, sau đó bắt đầu xảy ra chuyện.

Đầu tiên là ép mua ép bán, rồi mua hàng không trả tiền, uống say đánh nhau giữa thị tập.

Trường An lệnh cắn răng xử lý một đám nhưng không được tác dụng gì, vì bắt được người cuối cùng lại phải giao Tháp Âm hầu trừng trị.

Thế nên người Hung Nô ngày càng vô pháp vô thiên.

Đại thần trong triều tới tấp dâng tấu lên hoàng đế, yêu cầu trừng trị nghiêm khắc, cùng Tháp Âm hầu phải quản thúc tộc nhân chặt chẽ hơn, nhưng tấu chương cứ như đá chìm đáy biển.

Không biết Lưu Triệt nhẫn nhịn như thế là muốn làm gì, Vân Lang đã tổng kết ra thói quen của hắn rồi, càng nổi giận thì vấn đề không lớn, bị hắn đấm đá chửi bới thì chuyện dễ dàng qua đi, nếu ngươi làm sai mà hắn vẫn tỏ ra như không có gì thì hậu quả rất đáng sợ.

Thế nên Vân Lang không muốn ở lại Trường An lâu, một khi Lưu Triệt ra tay, động tác sẽ rất lớn, chẳng may bị ngộ thương thì thảm, muốn nói lý cũng chẳng được.

Về nhà là tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment