Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 788 - Q5 - Chương 107: Vân Thị Đại Yến. (1)

Q5 - Chương 107: Vân thị đại yến. (1) Q5 - Chương 107: Vân thị đại yến. (1)

Lông Đại Vương vào mùa đông vừa dày vừa mềm, lại còn được Tô Trĩ dùng xà phòng tắm cho, thế nên xù lên như con thú bông lớn, trông vô cùng đẹp mắt, chỉ là mặt trông ngu ngu, mất hết cả uy phong.

Xe ngựa của Vân Lang vừa mới vào trang viên là Đại Vương cật lực leo lên xe, cũng chẳng cần biết trong xe chật chội thế nào, cứ húc cái đầu lớn vào ngực Vân Lang.

Bị cái thứ nặng hơn năm trăm cân lao vào lòng, lưng Vân Lang đè lên thành xe, thấy chút không khí cuối cùng cũng bị ép ra ngoài.

May là Đại Vương chỉ thân mật với Vân Lang một lúc, sau đó quay sang dùng đôi mắt vàng nhìn Hoắc Quang chằm chằm.

Hoắc Quang lấy trên giá một miếng thịt khô cho vào miệng Đại Vương, cái lưỡi Đại Vương liếm một vòng nhổ ra, thứ này nhà nhiều lắm, tiếp tục nhìn chằm chằm.

Tào Tín vui sướng tới không thở được nữa rồi, bị một cái móng lớn đặt lên bụng, nó chẳng sợ gì, đưa tay vuốt ve bộ lông bồng bềnh mềm mại.

Trong xe chẳng có gì đáng để ăn hết, Đại Vương nhảy xuống, Tào Tín ở Vân thị chẳng có chút gò bó nào, đuổi theo Đại Vương, nó thích Đại Vương tới phát cuồng.

Lương Ông rất sợ thân thể to lớn của Đại Vương sẽ vô tình làm Tào Tín bị thương, cứ ái dà ái dà chạy theo sát gót.

Thấy trong nhà bình an không có bất kỳ điều gì khác thường, cả Vân Lang và Hoắc Quang đều không nhắc tới chuyện gặp cường đạo giữa đường.

Tống Kiều và Tô Trĩ thì đem toàn bộ sự chú ý đặt lên Tào Tin bị phụ thân cưới tức phụ mới đẩy khỏi nhà.

Nhất là Tống Kiều, không ngờ ôm Tào Tín khóc:” Nam nhân thiên hạ chẳng ai tốt.”

Vân Lang cảm thấy rất oan, nhưng Tào Tương là huynh đệ của y, huynh đệ đã là thứ vong ân phụ nghĩa, y làm sao khá hơn nổi, chưa kể có Trác Cơ ở đó cho người ta lấy cớ.

Đã thế Tống Kiều đích thân dẫn Tào Tín đi an bài chỗ ở, làm Hoắc Quang ghen tỵ lắm, trước kia ở trong nhà trừ Vân Âm, Vân Triết ra, nó hiển nhiên được các vị sư nương cưng chiều nhất, giờ có cảm giác địa vị lung lay rồi.

Hoắc Quang vừa mới làm nũng thì bắt gặp Vân Âm đang che miệng cười, đỏ mặt không biết trốn đi đâu cho đỡ ngượng, ở ngoài nó thông minh xảo quyệt, nhưng về tới nhà nó Hoắc Quang không muốn suy nghĩ gì hết, thà mình đơn thuần một chút, ngốc nghếch một chút. Nhất là chuyện không vui xảy ra ở Hoắc thị, nó càng hiểu ý nghĩa của ngôi nhà.

Đợi sư tỷ dẫn Tào Tín đi rồi, Tô Trĩ tới bên cạnh Vân Lang, nắm tay y mà lắc.

“ Lại có chuyện gì thế?”

“ Cha nói quan chức của tiểu đệ quá nhỏ, lại làm môn hạ chó săn cho người ta, mất thể diện.”

Vân Lang gãi đầu:” Năm ta mười sáu tuổi vẫn còn là một lang quan, bị Công Tôn Ngao cầm roi quất thao luyện như chó. Tô Hoán nay làm việc dưới quyền Đông Phương Sóc, đó là kỳ ngộ hiếm có, trí tuệ học thức của Đông Phương Sóc thì không cần ta nói nữa chứ, theo hắn một năm bằng ở ngoài ba năm.”

“ Nhưng Tô Hoán nói theo Đông Phương Sóc học làm ruộng uổng phí tài hoa.” Tô Trĩ dựa vào lòng Vân Lang nũng nịu:

Vân Lang mỉm cười:” Gần đây Triệu Vũ thẩm lý đại quân bắc chinh, nếu Tô Hoán thấy tài hoa chưa được trọng dụng, vậy tới Đình úy phủ làm lang quan, chuyện này ta có thể thu xếp.”

Tô Trĩ không hiểu lắm về cơ cấu triều đình:” Thực sự ổn chứ?”

Vân Lang gật đầu:” Tô Hoán đã cho rằng mình là nhân tài, vậy nhân tài nên đặt ở vị trí trọng yếu, muội thấy Triệu Vũ chưa ổn thì Trung úy phủ của Vương Ôn Thư cũng được.”

Tô Trĩ cười ngốc nghếch:” Vậy nhờ sư huynh phí tâm rồi.”

Vân Lang thở dài vuốt ve lưng Tô Trĩ:” Chỉ là Tô Hoán mà làm việc dưới trướng Triệu Vũ không sống nổi một tháng, làm dưới trướng Vương Ôn Thư bị dọa chết tức thì.”

“ Hả?” Tô Trĩ giật mình:

“ Muội bảo với nó, ngoan ngoãn làm việc ở Ti nông tự, đủ công đủ tuổi sẽ tự nhiên thăng tiến, bỏ tâm tư đi cho khác làm quan đi, nếu ta nghe thấy còn kêu ca, cho tới mỏ đồng Thụ Hàng thành làm việc.” Vân Lang nuông chiều Tô Trĩ một cách vô hạn, nhưng không có nghĩa tình cảm đó sẽ lây sang người Tô gia:

Chuyện Vân Lang gặp cường đạo cũng được Tào Tương giữ kín, lặng lẽ trôi qua.

Sau đó có một thương cổ họ Ngô thông qua Bình Già tặng năm mươi thếp gấm Thục, cùng một cái rương lớn, trong rương có năm cái đầu. Bình Già kiểm tra xong trả lại cái rương, còn giữ gấm Thục.

Xem ra Tào Tương không muốn làm lớn chuyện, xử lý xem như rất công bằng.

Cuộc sống ở Vân thị vẫn bình lặng như trước.

Hoắc Quang đang tiến hành hoạt động nâng cấp với các sản nghiệp trong nhà, lần đầu tiên Vân thị thăng cấp thay đổi các xưởng cũ đã qua năm năm hoạt động.

Bị tác động đầu tiên là lò gốm và lò luyện kim.

Hệ thống ống bễ do thủy lực tạo thành khiến hiệu suất luyện kim tăng lên mức độ chưa từng có, một đám thiết tượng đang tính toàn tới cái lò lớn hơn, như thế có thể làm ra nhiều món đồ chất lượng hơn nữa.

Luyện ra đồ đồng cỡ lớn chính là theo đuổi tối cao của bọn họ, vì thế suốt cả mùa đông, xưởng luyện kim của Vân thị không sản xuất gì cả.

Ngược lại cứ một thời gian thì lò cao mới làm lại nổ một hai lần, ai cũng biết lò cao không ổn định, nên sau khi thêm nhiệt là tránh xa, nên chỉ tổn thất ít gạch ngói và hai con lừa.

Gạch chịu lửa không hợp cách, cho nên sập lò, nổ lò là chuyện thường tình.

Vấn đề này trước kia không có, nhưng sau khi nâng cấp hệ thống thông gió, nhiệt độ trong lò nâng lên mức cực cao, gạch không chịu nổi, tạo thành sự cố.

Lò gốm cũng tương tự, công tượng phát hiện, nhiệt độ càng cao, sứ càng đẹp, muốn có thứ gốm bầu trời sau mưa kia thì nhiệt đồ càng phải cao, song nhiệt độ cao trong lò không duy trì được lâu.

Cải tiến công nghệ cần sự đồng bộ.

Vân Lang đủ nhẫn nại, đủ rộng lượng với sự thất bại của công tượng, còn cố vũ họ không ngừng thăm dò, hoàn thiện, tin tưởng thế nào họ cũng có cách giải quyết, kỷ nguyên kỹ thuật của Vân thị sẽ bước vào giai đoạn mới.

Năm năm trước Vân thị còn chưa làm nổi sứ cơ mà.

Báo cáo thu nhập cuối năm của tiền trang đã có rồi, lợi nhuận không đáng kể nhưng khiến Vân Lang, Hoắc quang, Trương An Thế mừng rỡ vô cùng.

Một thương hộ vay tiền mở rộng sản xuất đèn lồng không muốn trải qua năm mới nợ nần, ngày cuối cùng của năm tới tiền trang thanh toàn hết nợ, lại còn đem sáu trăm bay bảy Vân tiền dư gửi vào tiền trang, có được phiếu gửi tiền đầu tiên của Đại Hán.

Hành vi đó cần có dũng khí và sự tin tưởng cực lớn, ba sư đồ Vân Lang tin, tương lai không xa, tiền trang Vân thị không chỉ cho vay, mà còn có thể thu tiền.

Sáu trăm ba bảy Vân tiền không đủ cho một yển tiệc thịnh soạn của Vân thị, Vân Lang vẫn hạ lệnh năm nay ăn Tết thật lớn.

Đại yến của Vân thị không mượn tay người ngoài, càng không có chuyện có người chỉ ngồi không đợi ăn, đây là hoạt động có sự tham gia của toàn bộ mọi người.

Vân Lang xuống bếp, Tống Kiều, Tô Trĩ hỗ trợ, Trương An Thế đốt lửa, Hoắc Quang xử lý dê nướng trên giá, Vân Âm phết gia vị, Hồng Tụ trông Vân Triết, còn Tào Tín và Đại Vương phụ trách … ngồi nhìn và chảy nước dãi.

Hà Sầu Hữu tập trung toàn bộ tinh thần vào chảo đậu rang của mình, Cẩu Tử, Mao Hài mổ lợn, Lan Anh Lan Kiều buồn bã nhìn mấy con cá bơi lội tung tăng trong chậu sắp bị đưa đi làm thịt.

Hai nữ nhân này rất thương động vật, bất kể gà vịt lợn dê, giết con gì các nàng cũng rơm rớm nước mắt, nhưng khi ăn cơm, họ luôn là người nhiệt tình nhất.

Bình Luận (0)
Comment