Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 789 - Q5 - Chương 108: Vân Thị Đại Yến. (2)

Q5 - Chương 108: Vân thị đại yến. (2) Q5 - Chương 108: Vân thị đại yến. (2)

Mười mấy người với một con hổ, ngồi quây quanh cái bàn dài chưa từng có, phía trước mặt là món ăn ê hề thơm tho rất dễ khiến người ta chìm vào hạnh phúc.

Đại Vương luôn mở màn đầu tiên, chủ yếu là vì không cho nó ăn trước sẽ rất phiền phức, nó bị bắt ăn món gan lợn sống xong mới được Vân Lang cho ăn đồ chín thế là bắt đầu tấn công cái đùi dê nướng chín dở giành riêng cho nó.

Vân thị ăn cơm rất ít nói, không phải là vì quy củ gì cả, mà tập trung toàn bộ tinh thần vào ăn uống là sự tôn trọng lớn nhất với bào trù, tôn trọng lớn nhất với thức ăn.

Tào Tín không quen với hoạt động ăn uống quy mô như thế này, hai cái mắt linh động cứ đảo khắp nơi hết sức tò mò hưng phấn, miệng không ngừng nhai.

Đại Vương ăn xong đồ của mình liền rời vị trí, đứng sau cái ghế của Vân Lang, nhìn món ăn của y với đôi mắt ươn ướt mất hết liêm sỉ.

Một cái đùi gà quay được xé ra, Vân Lang không nhìn thuận tay đưa ra sau vai, một cái lưỡi to đỏ hồng cuốn qua, cái đùi biến mất ngay, miếng thịt nhỏ như vậy nó chẳng thèm nhai.

Hoắc Quang thích ăn cá, nhưng mà mỗi lần nó tỉ mỉ gỡ hết xương thì lại bị Vân Âm ở bên cạnh lấy mất.

Thức ăn trong bát của Vân Âm còn nhiều, nhưng từ bé đã vậy rồi, nó thích cướp thức ăn của Hoắc Quang, cứ như Hoắc Quang có đồ ăn ngon hơn nó vậy.

Hà Sầu Hữu uống rượu đậm phong cách hoạn quan, mỗi lần uống rượu chỉ nhấp một ngụm nhỏ, giữ trong khoang miệng một lúc tận hưởng hết hương vị rồi nuốt xuống.

Thấy Tào Tín chỉ ăn thịt, một miếng đậu hũ lớn được Tống Kiều múc vào đĩa của nó, thường ngày Tào Tin không chịu ăn thứ này, hiện giờ nó ăn ngon lành.

Cẩu Tử vừa nâng chén với Mao Hài, thi thoảng lại phải giúp lão bà lấy xương mắc trong họng, nói bao nhiêu lần kết quả vẫn vậy, ở thảo nguyên không ăn cá, nên hai nàng mê mệt món cá hấp ở Vân thị.

Từ hậu viện tới trung đình, từ trung đình ra tiền viện, toàn bộ Vân thị tưng bừng tiệc tùng.

Các phó phụ cả năm vất vả, thời khắc này có thể thoải mái uống rượu, ca hát rồi … đánh nhau.

Cũng có phụ nhân uống say, lén lút ra cánh cửa ngăn cách tiền viện và trung đình, he hé cửa nhìn hộ vệ, công tượng uống rượu mạnh nóng người, giữa mùa đông cởi phăng áo lộ thân trần, cười nói hào sảng.

Thường ngày có ai làm thế là bị Lưu Bà cầm chổi truy sát, sau đó còn bị cắt tiền công, hôm nay kệ, thậm chí có phó phụ lẻn đi cũng không để ý.

Trong tiếng nói cười rôm rả, toàn bộ ưu lo vất vả đều bị mọi người ném ra sau đầu.

Ở Vân thị ăn thịt không là gì, nhưng chỉ hôm nay các loại thịt mới phong phú như vậy, cá, dê, hươu, trâu, gà mà chỉ quý nhân mới ăn đều có, rượu mạnh Vân thị không đem bán, ngoài chợ đắt như vàng, hôm nay mỗi bàn có một vò.

Nhưng hôm nay người điên cuồng uống rượu không nhiều, dù là người mê nhất cũng chỉ nhấp miệng, uống rượu tới đỏ mắt cũng không quên nhìn cái ghế lớn trên đài.

Đài được trải một lớp thảm dày, xếp mười mấy cái rương gỗ, còn có một cái bàn và cuốn sách lớn.

Chính giữa đài là ghế lông thú.

Các công tượng đều biết, đợi mình ăn xong hầu gia sẽ ra, lấy từ trong những chiếc rương gỗ Vân tiền mới đúc, dựa theo công phát thưởng, đây là truyền thống từ thời lập trang là nghi lễ quan trọng nhất năm.

Ở hoa sảnh tiền viện, người chật kín, Lương Ông ngồi trên cùng nhìn cảnh tượng náo nhiệt, không biết cảm khái cái gì, huynh đệ Bình Già, Bình Tụng không ngừng nói chuyện vui, làm trướng phòng, quản sự, tiên sinh dạy học cười suốt.

Ở đây không có người buồn, ít nhất hôm nay không có.

Bình Già tranh thủ lúc mời rượu Lương Ông nói nhỏ:” Hầu gia vốn định phát tiền trước đại yến, bị tiểu nhân ngăn lại. Nếu phát tiền trước, đám người này ăn uống vô độ, lúc đó ai biết bao nhiêu rượu ngon bị chúng lãng phí chứ.”

Lương Ông là người thường ngày đếm trứng gà không chịu sai một quả, rất tán thưởng hành vi này:” Giỏi, giỏi, chúng chỉ có Vân thị ta hậu đãi hạ nhân như thế, nhà khác làm gì có, đám khốn kiếp ấy đúng là không biết điều.”

Không phụ sự trông đợi của mọi người Vân Lang bước ra tiền viện, không khí tức thì sôi trào, nhưng không ai ăn uống nữa, mắt nhìn chằm chằm về một hướng, chuẩn bị đợi gia chủ đánh giá công sức một năm của mình. Đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, còn là vinh dự, cảm giác được thừa nhận, là động lực phó dịch Vân thị luôn nỗ lực làm tốt nhất.

Vân Lang mỗi năm một lần làm phu vận chuyển tiền tài.

Năm nay cũng thế.

Mỗi rương tiền đều do chính y vận chuyển, mỗi đồng tiền đều cho chính y phát, ngồi trên ghế thưởng tiền, phó dịch phó phụ hớn hở bái tạ, còn Đại Vương buồn chán ngáp dài, nhưng nó cũng là một phần nghi thức nên phải ngồi im đó.

Năm đầu tiên làm việc này chẳng tốn mấy thời gian, giờ thành quá trình dài dằng dặc, cộng nội ngoại viện lại đã tới hơn hai nghìn người.

Vân Lang kiên trì đích thân thưởng tiền cho từng người.

Chuyện này làm Lương Ông khóc ròng, đám người Bình Già cảm động vô cùng.

Lò gốm, xưởng luyện kim đã dừng sản xuất hơn một tháng, công tượng hai nơi này khi nhận tiền đều hổ thẹn không dám ngẩng đầu lên.

Mỗi lần nổ lò, đều tốn kém làm lại, chi phí không nhỏ, đến giờ vẫn chưa có cách khắc phục.

Tiền vào tay, lòng càng nặng nề.

“ Cầm lấy, cải tạo lò đâu phải một sớm một chiều, nhớ năm xưa ta và Lương Ông ở Trác thị nghĩ cách luyện sắt mới, hao phí không biết bao nhiêu mà kể, chủ nhân Trác thị là một phụ nhân còn chấp nhận, không lý nào hầu gia ta lại thua kém.”

“ Cầm lấy tiền mà mua cho lão bà hài tử ít vải vóc làm quần áo, xuống kia ăn thêm vào, no bụng rồi mới làm việc tốt được ..”

Lại một công tượng nữa rụt rụt rè rè đi lên không dám nhận tiền, Đại Vương sốt ruột lắm gầm một tiếng, làm hắn ngã quay ra, mọi người cười phá lên.

Vân Lang cười lớn:” Xem đi đến Đại Vương cũng bảo ngươi mau nhận tiền, đó là thứ ngươi đáng được nhận.”

Công tượng nhận tiền dập đầu liên hồi lau nước mắt về chỗ, người sau nhanh chóng đi lên ...

Khi trời xẩm tối Vân Lang mới phát xong tiền, mọi người dần tản đi hết, ngoài đồng trống trải đã dựng mấy đống lửa, bọn họ tiếp tục ra đó ăn uống nhảy múa thâu đêm, đã thành thói quen ngày năm mới ở Vân thị.

Vân thị khắp nơi là ma men, Tô Trĩ là một trong số đó, nàng thấy cho đường vào rượu nho uống rất ngon, chẳng biết uống tới bao nhiêu. Đợi khi Vân Lang ôm nàng cùng nằm trăng thì nàng đã nhũn người, dù vậy vẫn cứ ấn đệm thịt của Đại Vương, nhìn móng của nó thò ra thụt vào cười khanh khách.

Móng vuốt của Đại Vương thò ra dài tới nửa thước, hết sức đáng sợ, e xé rách giáp sắt cũng không chừng.

Chỉ là mỗi lần nhô ra bị Tô Trĩ cắm một thứ quả vào thì không thành thể loại gì nữa.

“ Sư huynh, muội muốn mặt trăng.” Tô Tri hét lên:

Vân Lang kéo nàng vào lòng:” Không với tới.”

Tô Trĩ xoay người ôm cổ Vân Lang, phả hơi rượu:” Lửa muội, trăng sáng treo ở Tàng thư lâu, chúng ta lên đấy lấy.”

“ Được được, đợi muội tỉnh rượu rồi ta đưa muội đi hái trăng, trên đó gió to lắm.”

Tô Trĩ chẳng biết Vân Lang nói gì, ôm chặt y thủ thỉ:” Sư huynh, muội thấy mình nên có một đứa con rồi.”

Bình Luận (0)
Comment