Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 790 - Q5 - Chương 109: Đi Săn Đầu Năm.

Q5 - Chương 109: Đi săn đầu năm. Q5 - Chương 109: Đi săn đầu năm.

Chuyện tương tự cũng diễn ra ở Trường Môn cung.

Chỉ có điều A Kiều bế Lam Điền ngồi trên đài cao, nhìn Đại Trường Thu phát tiền, mỗi lần phát tiền đều có hoạn quan đứng bên cạnh hô lớn nguyên nhân phát tiền và số tiền được nhận.

Bao năm qua A Kiều dựa vào chiêu này mà chiêu mộ không ít cung nhân, khách khanh tài hoa.

Cứ trồng tốt ngô đồng sẽ có phượng hoàng tới đậu.

Khi Đại Trường Thu lên đài, hoạt đồng phát tiền vẫn tiếp tục, giờ người lĩnh tiền là cung nhân cấp thấp.

A Kiều chỉ hướng Vân thị rực sáng ánh lửa:” Mùi rượu bay sang tận bên này rồi, xem ra Vân thị năm nay thu nhập tốt.”

Đại Trường Thu cười khà khà:” Cũng không bằng Trường Môn cung chúng ta.”

A Kiều kiêu ngạo nói:” Tất nhiên, quà năm mới chuẩn bị chưa?”

- Rồi ạ, danh sách trên bàn, nếu quý nhân cần thêm bớt gì cứ bảo lão nô.

A Kiều cầm cuốn sổ lên đọc:” Ừm, Vệ thị thích màu đỏ, ban thưởng thêm hai cây san hô, năm tấm hồng ngọc.”

Đại Trường Thu ngần ngừ, nhắc:” Danh nghĩa ban thưởng e không ổn.”

“ Có gì mà không ổn, vốn là ta ban thưởng, không ngờ giờ ta phải tặng lễ, thôi, chuyện nhỏ không nhịn hỏng chuyện lớn, tùy ngươi nói thế nào thì nói.” A Kiều đứng dậy, dẫn Lam Điền đi xuống đài cao:” Nếu chẳng phải bệ hạ tâm tính thất thường, ta đâu phải làm chuyện này để bảo vệ mình, giấc mộng uyên ương này tỉnh quá sớm rồi.”

Đại Trường Thu nói nhỏ:” Quý nhân thận trọng.”

A Kiều vén tóc bị gió thổi rối sau đầu:” Sợ gì mà không nói, lúc thì ân sủng, lúc thì lạnh nhạt, coi A Kiều ta là thứ đồ chơi chắc, nghĩ ta ngu xuẩn lắm chắc? Thế thì coi như hai bên lợi dụng nhau đi, khỏi cần tình nghĩa.”

Đại Trường Thu thở dài, cầm lấy danh sách lễ vật ném vào lò, đốt đi, không tặng cũng chẳng sao, quý nhân chịu nhiều ủy khuất rồi, chẳng cần hạ mình thêm, dù sao chỉ có mỗi Lam Điền công chúa, đồ mưu gì cũng uổng công mà thôi, chẳng bằng sống thoải mái một chút vậy ...

Năm nay A Kiều không tặng lễ, nhưng hoàng đế lại tặng.

Chẳng biết hoàng đế nghĩ gì, trước năm mới phái lang quan trẻ tuổi Quách Cát mang theo lễ vật và hai tư sứ giả rời Trường An. Nhiệm vụ của viên quan trẻ này là mở lại đường giao tiếp giữa Đại Hán và Hung Nô vốn đoạn tuyệt vì chiến tranh bùng nổ.

Đoàn sứ giả lên đường từ trước năm mới, giữa mùa hè, Quách Cát hẳn tới được một dải Bắc Hải rồi.

Vào đại triều hội cuối cùng, Lưu Triệt quyết định xuân năm sau dẫn mười tám vạn quân bắc thú.

Thông qua cuộc diễu hành quân sự rầm rộ này, chấn nhiếp Hung Nô, Tiên Ti, Ô Hoàn, Túc Thận.

Từ khi Hung Nô chạy khỏi Đạn Hãn Sơn, hai tộc Tiên Ti, Túc Thân bắt đầu nhòm ngó mục trường, nông điền Hung Nô để lại, bắt đầu di chuyển về phía đông, mở rộng thế lực.

Người Ô Hoàn kỳ thực rất nghe lời, mấy năm qua công hiến lên vô số nhân sâm, da thú cùng trân châu Đông Hải giá trị liên thành.

Quách Cát rất có khả năng sẽ không về.

Cẩu Tử nói, Lưu Lăng đã tịch mịch tới phát điên rồi, hoàng đế phái Quách Cát trẻ trung tráng kiện lại tuấn mỹ đi Hung Nô là có ý đồ, không phải đi nạp mạng.

Người có tướng mạo tốt luôn được ưu đãi, Hàn Yên chính là một người như thế.

Được ngồi xe hoàng đế, có thiết giáp hộ vệ quanh, người có thể dùng nghi trượng của hoàng đế chỉ có Hàn Yên.

Trước kia hắn cũng làm thế, bị Giang Đô vương bắt gặp, còn tưởng hoàng đế giá lâm, quỳ bên đường, kết quả phát hiện ra là Hàn Yên, coi là đại sỉ nhục.

Khi đó thái hậu còn sống, Giang Đô vương đi khóc lóc với thái hậu, thái hậu muốn giết Hàn Yên, bị hoàng đế ngăn cản, song từ khi đó, Hàn Yên biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Cuộc đi săn năm nay, Vân Lang lần thứ hai thấy Hàn Yên.

Lần trước gặp ở Hồng Lư tự, trừ hắn có bàn tay ấm mềm như nữ tử, Vân Lang không dám tiếp xúc quá gần với hắn, từ quan hệ với Lưu Triệt ra thì người này cái khác đều tốt, có hào khí, không tầm thường.

Hôm nay tên này ngồi xe hoàng đế xuất hiện, đối diện với đán văn võ đại thần, cũng không hề có ý xuống xe, người cười nhạt, người nhíu mày, người phẫn nộ, còn Vân Lang coi như không nhìn thấy.

Đình úy Triệu Vũ rời đám đông, chỉ Hàn Yên quát:” Ngươi có biết lễ pháp? Có biết triều luật nữa không?”

Hàn Yên chẳng sợ, lãnh đạm đáp:” Bệ hại sai mỗ đi đầu, không dám không nghe.”

Triệu Vũ sắc mặt biến đổi mấy lượt:” Được, đợi bệ hạ tới đây.”

Hàn Yên cười khẩy lớn tới mức rất nhiều ngươi nghe thấy, Triệu Vũ thấy sỉ nhục tột độ, nhưng không phát tác, trở về xe hạ rèm xuống.

Tào Tương ghìm cương chiến mã, quay sang Vân Lang:” Nữ nhân sắc giảm ân suy, không biết chuyện này có xảy ra với nam không nhỉ?”

Vân Lang nghĩ rồi gật đầu:” Chắc có.”

“ Không chắc, tên này hoành hành trong cung hai mươi năm rồi, nghe nói mỹ nữ trong cung còn tùy hắn lựa chọn.” Hoắc Khứ Bệnh tay đặt lên chuôi hoàng kim đao, tựa hồ đang nghĩ xem chém vào chỗ nào của Hàn Yên thì thích hợp:

Vân Lang nhìn xe tể tướng Lý Thái, xe yên tĩnh như không ai bên trong, đẩy Hoắc Khứ Bệnh:” Tể tướng chưa lên tiếng, chúng ta đừng vượt quyền.”

Hoắc Khứ Bệnh nghiến răng:” Tên này muốn chết.”

Lý Cảm cũng rất không thoải mái:” Hắn liền một lúc đắc tội với toàn bộ văn võ bá quan, loại người này không phục không được.”

Mặt trời lên rất cao loan giá của hoàng đế mới chậm rì rì đi tới, quần thần thi lễ xong, thấy Triệu Vũ bước khỏi hàng định nói, Lưu Triệt phất tay đuổi đi, hỏi Hàn Yên:” Chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Hàn Yên cười duyên:” Bẩm bệ hạ, bãi săn đã dọn dẹp xong, trống đã đợi lệnh, chỉ cần bệ hạ lên đài săn là sẽ xua dã thú ra.”

Lưu Triệt hài lòng xuống loan giá, đi lên đài săn thú dựng sẵn.

Đó là một cái đài đất cao ba trượng, xung quanh là hàng rào gỗ tới thắt lưng, phía trước có một con đường rộng.

Phương thức đi săn của hoàng đế là đứng trên đài săn thú, đợi tướng sĩ đuổi dã thú trong núi ra, để chúng thuận theo con đường chuẩn bị sẵn chạy qua đài săn thú, hoàng đế sẽ dùng cung hoặc nỏ bắn.

Một đám quan văn ở bên hoàng đế cũng làm tương tự, cuối cùng dựa vào vũ khí có đánh dấu để xem ai giết được nhiều thú nhất.

Võ tướng không có đãi ngộ ấy, ai nấy mặc trang phục đi săn, cưỡi ngựa đứng ở bốn phía đài săn thú, sẵn sàng xung phong, tiêu diệt hết dã thú, coi như kết thúc buổi đi săn hoàng gia.

Bất ngờ Hàn Yên không lên đài săn thú mà kiếm con ngựa ngồi lên, tay cầm đại kích, lưng đeo nỏ, mông ngựa còn dắt một cái cung, hông gài lưu tinh chùy, trương đao cắm bên cổ chiến mã, trừ khải giáp, tên này xem như võ trang tận răng.

Tào Tương thấy Hoắc Khứ Bệnh nhe hàm răng trắng ởn cười với Hàn Yên thì vội vàng cầm cương chiến mã dắt hắn tránh xa Hàn Yên, tên này ý đồ bất thiện.

Lý Cảm cười hả hả:” Mỗ chỉ một tay là bóp chết.”

“ Chớ xem thường hắn, nên này là cháu của Hàn vương Tín đấy.” Tào Tương co chân đá Lý Cảm một cái, lại thêm tên ngốc nữa:” Nghĩ mà xem, Hàn vương Tín quy hàng Hung Nô, hắn có tổ tông là phản tặc, vậy mà hoành hành như thế, bản lĩnh không nhỏ đâu.”

Đoán chừng có nhiều người nghĩ như Lý Cảm, Hàn Yên cảm thụ được ác ý, tay múa cây kịch lớn nhẹ như cọng cỏ, đến Hoắc Khứ Bệnh cũng phải nói:” A Cảm, một tay không bóp chết nổi hắn đâu.”

Vân Lang chỉ roi ngựa:” Hàn Yên thì liên quan quái gì tới huynh đệ chúng ta, hôm nay hưởng thụ lạc thú đi săn là được, đừng nghĩ nhiều, ta chuẩn bị gia vị cùng lò nướng, Khứ Bệnh, A Cảm giao sườn lợn và tay gấu cho hai ngươi, ta và A Tương kiếm ít hươu, dê, nếu có gà rừng càng tốt.”

Tào Tương nuốt nước bọt, cố kéo sự chú ý của hai tên kia ra khỏi Hàn Yên:” Hiếm khi A Lang có tâm tình làm tay gấu nướng mật cho mọi người, tên nào làm hỏng món ngon của gia gia là kẻ thù của gia gia.”

Bình Luận (0)
Comment