Ăn uống là đại sự hàng đầu, trên từ bậc quân vương dưới tới lê dân bách tính, có ai mà không phải ăn.
Nhất là bên cạnh có người sành ăn như Vân Lang, đẩy nó lên tầm cao hưởng thụ mới thì chỉ riêng tán gẫu thôi đã khiến người ta chảy nước dãi, Tào Tương nhớ ra mùa thu có phái người tới Vân thị học nghệ:” A Lang, trù nương ta đưa tới nhà ngươi học nghệ bao giờ mới xuất sư được thế?”
“ Trù nương béo nhà ta nói hai năm nữa có thể miễn cưỡng làm ít thức ăn thường nhật rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh vốn định học Tào Tương, nghe vậy nói:” Dù sao cũng gần, muốn ăn tới nhà A Lang, ở luôn trong sơn cư cho thanh tịnh.”
Lý Cảm hưởng ứng:” Khi đi nhớ gọi ta.”
Bốn người độc chiếm một cái ngọn đồi nhỏ, không mang theo tùy tướng, đàm luận vui vẻ, dự định bắt được con mồi mình muốn rút êm.
Tiếng tù và cuối cùng cũng vang lên, tiếp ngay đó bên trong Chung Nam Sơn có tiếng trống thình thịch, tiếng binh khí va chạm lảng xoảng, tiếng người là hét inh ỏi.
Thế là rừng núi tĩnh mịch bỗng nhiên có chim chóc bay tán loạn, dáo dác hướng về sâu trong rặng Tần Lĩnh bỏ trốn. Chim chóc có cánh bay mất rồi, đáng thương cho đám dã thú, bị đám võ sĩ bao vây chỉ còn một con đường duy nhất chạy.
Hoạt động săn bắn lần này rất lớn chưa từng có, riêng võ sĩ xua đuổi dã thú, ước chừng không dưới ba nghìn.
Hoắc Khứ Bệnh thấy mấy con gà rừng bay ra trước, tên vừa mới lắp lên cung thì nghe tiếng dây cung bật ra, ba con gà rừng bị bắn hạ một, tức giận quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Yên vừa thu đạn cung, mỉm cười chắp tay với mình.
Tào Tương nói lớn:” Dùng đạn vàng bắn gà rừng, chỉ có ngươi thôi đấy.”
Hàn Yên cười ha hả:” Hưởng thụ săn bắn là được.”
Nói rồi thúc chiến mã nghênh đón làn sóng dã thú đang cuộn cuộn ập tới.
Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm không chịu thua kém, rút kích lớn xông lên.
Vân Lang và Tào Tương nhìn nhau, vứt bỏ chiến mã, cùng leo lên cây thông lớn. Phía dưới, từng cơn rung chuyển truyền tới, ngựa du xuân kinh sợ, kết bạn với ngựa của Tào Tương chạy về doanh trại.
Chém gãy mấy cành thông vương víu tầm nhìn, hai người dựa lưng vào thân cây, rút cung nỏ, chuẩn bị săn bắn.
Chạy phía trước đa phần là bọn thú ăn cỏ dựa vào tốc độ nhanh để sống như hươu, nai. Hàn Yên trong bầy dã thú, thân hình linh hoạt, tả xung hữu đột, giết một đống thú ăn cỏ, Hoắc Khứ Bệnh thì không ra tay, tới khi con hươu cực lớn bỏ chạy qua bên người, hắn thò tay ra, bẻ gãy cổ con thú mắt to tội nghiệp, buộc lên lưng ngựa.
Lý Cảm cũng bắt được một con nai béo.
Đàn dã thú ngày càng dày đặc, bụi đất mù mịt, hai người lấy khăn buộc lên mũi, chờ đợi món ăn mình cần.
Dã thú trong rặng Tần Lĩnh nhiều vô kể, nhưng đau đầu nhất là linh ngưu, một con linh ngưu trưởng thành phải nặng gấp đôi Đại Vương, lại còn khỏe vô cùng, bốn móng chúng dẫm trên mặt đất không khác gì gõ trống trận.
Nếu có một con Hoắc Khứ Bệnh còn ứng phó được, nhưng liền lúc ba con chạy song song, theo sau còn có hai con, đừng nói chiến mã, cả chiến xa cũng có thể bị chúng húc tung.
Hàn Yên nhìn cảnh này nói lớn khiêu khích:” Chúng ta mỗi người đối phó một con.”
Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm không thèm để ý tới hắn, đợi con gấu mà Tào Tương đặt hàng.
Hàn Yên thấy hai người họ không lui tưởng họ đồng ý với mình rồi, hét dài, thúc ngựa lao về phía con linh ngưu bên tái, không ngờ Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm xoay đầu ngựa chạy bán sống bán chết.
“ Quân khốn ...” Còn chưa kịp quát tiếng thứ hai, Hàn Yên bị con linh ngưu mà hắn dùng đại kích đâm xẹt qua cổ hùng hục lao tới.
Vân Lang, Tào Tương ở trên cây vỗ tay reo hò cổ vũ con linh ngưu.
Hàn Yên lợi hại hơn bọn họ nghĩ, hắn ứng phó cực nhanh, trường kích xoay như lưỡi liềm chém vào cổ linh ngưu, chỉ thấy máu phọt lên, quá nửa cổ con linh ngưu to lớn bị chém đứt.
Vừa né khỏi con linh ngưu này, chưa kịp thở lấy hơi phải đối diện hai con linh ngưu đằng sau vì đồng bạn tử vong mà điên cuồng.
Hoắc Khứ Bệnh nhẹ nhàng né tránh một con hổ, đại kích tùy ý giết một con sói, không phải vì hắn sợ, mà con hổ này phải nhường cho hoàng đế giải quyết.
Lý Cảm dùng đại kích chặn một con lợn rừng, chẳng cần dùng lực, con lợn rừng bị chính đà chạy của mình rạch phần thịt lưng, sau đó loạng choạng húc vào một cái cây:” Có thịt lưng và xương sườn rồi, thiếu tay gấu thôi.”
Không nghe thấy Hoắc Khứ Bệnh trả lời, Lý Cảm quay sang thấy cùng lúc Hắc Khứ Bệnh dùng kích gạt con sói tới gần đi, một người Hung Nô mặc áo da thú, mặt mày hung dữ, tay cầm chùy thủ lao thẳng tới, hét lên:” Coi chừng!”
Gần như không cần suy nghĩ, quanh năm tác chiến với người Hung Nô, Hoắc Khứ Bệnh tự động phản ứng, đại kích múa một vòng, chặt đứt hai tay người Hung Nô.
Ngươi Hung Nô hét thảm ngã xuống, một con gấu nặng hơn năm trăm cân dâm qua thân thể hắn, vung tay tát Hoắc Khứ Bệnh. Ngựa Ô Chuy hung dữ dựng vó, hai chân trước đạp vào ngực con gấu, con gấu chỉ hơi lảo đảo, người co lại lăn tới như quả cầu thịt.
Hoắc Khứ Bệnh giơ ngang đại kích ngăn cản, hai bên va chạm mạnh, ngựa Ô Chuy hí một tiếng, loạng choạng vài bước rồi cuống cuồng bỏ chạy.
Một con ngựa đối diện với gẫu lớn không sợ tới nhũn chân ngã xuống là giỏi lắm rồi.
Hàn Yên toàn thân đầm đìa máu, chiến mã của hắn đã chết từ lâu, bụng hắn thủng một lỗ, đó là do sừng linh ngưu húc vào, cũng may không sâu lắm, nhưng hắn không ham đánh nữa.
Vân Lang, Tào Tương rất kỳ vọng thấy màn đặc sắc, không ngờ tên này bản lĩnh vô cùng, liên tục né tránh đàn dã thú, chẳng mấy chốc tới cái cây của bọn họ len lên.
Hàn Yên chưa kịp nói gì thì Tào Tương giọng âm u chất vấn:” Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm vì cứu ngươi mà xông vào đàn dã thú, ngươi lại một mình chạy về.”
“ Cái gì?”
Vân Lang ngầm giơ tay tán thường, tên này đùng là gian quan số một, bản lĩnh đổi trắng thay đen không ai bằng, phụ họa ngay:” Không phải cứu ngươi, bọn họ xông vào đàn dã thú làm cái gì?”
Vừa nói tới đó đột nhiên cây thông rung chuyển, ba người biến sắc cúi đầu nhìn xuống, té ra là con gấu cực lớn đang dùng thân thể cọ vào cái cây.
Vân Lang rút ngay nỏ cung, không cần nghĩ bắn luôn.
Viu viu viu!
Ba mũi nỏ bằng sắt đều trúng đầu con gấu, Tào Tương vừa mới vỗ tay reo hò thì con gấu gầm rú điên cuồng, đứng thẳng lên ra sức lắc cây.
Tào Tương hoảng loạn bắn nỏ, nhưng vì cây rung lắc quá mạnh, chỉ có một mũi tên trúng vai nó, con gấu há cái mổm đỏ ngòm hướng về hắn gầm lớn, Tào Tương sợ hãi trượt tay.
Vân Lang kịp thời dùng vai nâng mông Tào Tương lên, thúc giục hắn leo lên cao, sau đó cũng leo lên theo.
“ Thật không biết hai vị hầu gia lấy được quân công thể nào?” Hàn Yên cười nhạt:” Leo cao ích gì, gấu leo cây giỏi hơn người đấy.”
Tào Tương dù sợ chết khiếp, cái mồm hắn không chịu thua thiệt:” Chỉ cần leo cao hơn ngươi là đủ rồi.”
Gấu Tần Lĩnh cực kỳ hung hãn, trước mùa đông bọn chúng sẽ cọ mình vào thân cây thông lấy nhựa cây, sau đó lăn lộn dưới đất, đợi nhựa cây và bùn đất khô đi, người chúng không khác gì bọc một lớp giáp dày, vì thế tên của Tào Tương và Vân Lang không ăn thua, trừ khi bắn trúng mắt nó.
Hàn Yên nhanh chóng cởi áo, dùng mồi lửa đốt áo, đợi áo cháy mạnh một chút thả xuống, chùm lên đầu con gấu.
Người gấu có nhựa thông, vì thế bùng cháy, con gấu đau đớn, chẳng còn phân biệt tây bắc đông nam chạy đi, Hàn Yên nghỉ ngơi được một lúc cũng rời đi luôn ...