Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 792 - Q5 - Chương 111: Một Loại Đi Săn Khác. (2)

Q5 - Chương 111: Một loại đi săn khác. (2) Q5 - Chương 111: Một loại đi săn khác. (2)

Khi Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm thoát được ra ngoài, tới bên cái cây thì Tào Tương khôi phục lại vẻ nhàn nhã của quý công tử, có hai người này, hắn thấy sinh mạng lại nắm trong tay, chứ mỗi lần ở bên Vân Lang chẳng hơn mình là bao, lúc nào cũng nơm nớp sợ.

“ Hàn Yên chó má, vì lấy lòng bệ hạ mà cho hơn trăm nô lệ Hung Nô trà trộn vào đàn dã thú cho bệ hạ và quần thần bắn.” Lý Cảm ở dưới cây chửi bới:

Tào Tương nói vọng xuống:” Bọn ta thấy rồi, phải nói tên đó gãi trúng chỗ ngứa của cữu cữu ta đấy. Giết Hung Nô là chí hướng của cữu cữu ta, nhưng vì thân là hoàng đế, không có cơ hội, đó là tiếc nuối lớn trong đời.”

Hoắc Khứ Bệnh khó chịu lắm:” Hai quân đối trận, giết bao nhiêu nô tặc cũng được, nhưng tàn sát thế này, tổn hại đức hiếu sinh của trời.”

Vân Lang tụt từ trên cây xuống, phủi bụi:” Săn bắn thế này cũng mất hứng, huynh đệ chúng ta về doanh trại nướng đồ ăn thôi, loại chuyện này đừng tham dự.”

Tào Tương tụt xuống, đắc ý khoe:” Vừa rồi bọn ta thiếu chút nữa giết được một con gấu lớn, đáng tiếc bị Hàn Yên làm hỏng việc, con gấu chạy mất rồi, không có tay gấu đề ăn.”

Lý Cảm chỉ con lợn rừng chết cách đó không xa:” Chừng đó đủ huynh đệ chúng ta ăn rồi, không có tay gấu cũng được.”

Nói rồi nhảy xuống chiến mã đi nhặt xác con lợn rừng rồi cùng ba người kia về doanh trại.

Bãi săn cách doanh trại hai dặm, khi đi qua đài săn thú, tiếng hô vạn thọ không ngớt bên tai, hẳn là đang đồ sát những sinh vật không có khả năng kháng cự ...

“ Cữu cữu ta tiễn pháp rất tốt, thuật ném mâu cũng là hạng nhất ...” Vốn là câu nói rất khí thế, nhưng thấy ba người kia chẳng hứng thú nghe, Tào Tương chẳng nói nốt:

“ Đi nhanh lên, ta đói rồi.” Hoắc Khứ Bệnh bước nhanh hơn, rời khỏi chỗ này:

Rõ ràng đây là hoạt động chính trị, hoàng đế thông qua giết người Hung Nô tuyên bố với văn võ, Đại Hán và Hung Nô không đình chiến, đồng thời vỗ về quan viên bất mãn, là không hề nhân nhượng người Hung Nô quy hàng.

Đợi tới thời cơ chín muồi, đám hàng tướng Thiệp Âm hầu cũng không có kết quả tốt.

Hành vi đó đối với người coi trọng tinh thần thượng võ như Hoắc Khứ Bệnh là nỗi hổ thẹn, hắn không muốn thấy.

Về tới danh trại, Dương Lợi, Trương Oánh, Tống Kiều dẫn Tô Trĩ và đám trẻ con tới nghênh đón anh hùng săn thú trở về.

Dương Lợi thấy thời gian còn sớm, mà thú săn được cũng không nhiều, chú ý quan sát sắc mặt bọn họ, không hỏi gì cả, thi lễ đón tiếp.

“ Không có tay gấu ...” Hoắc Quang thất vọng lắm, ca ca hứa mang gấu về:

“ Đừng kêu ca, sư phụ con suýt nữa bị nuôi gấu rồi, bảo trù nương tới đây lấy đồ rồi xem mà làm.”

“ Sư phụ, có chuyện gì thế?” Hoắc Quang không hỏi tới chuyện tay gấu nữa, sư phụ không đích thân chế biến thức ăn, rõ ràng tâm tình không tốt:

“ Biết Hàn Yên không?”

“ Biết, tên nam nhân thích ngủ cùng bệ hạ.” Hoắc Quang nói chẳng kiêng kỵ gì:

“ Đúng thế, buổi săn bắn hôm nay do hắn an bài, trà trộn cả nô lệ Hung Nô vào dã thú, để bệ hạ quần thần bắn.”

“ Cái này không phù hợp với chủ trương của Đổng Trọng Thư, ông ta chắc phản đối.”

Vân Lang lắc đầu:” Không, trong mắt đám người Đổng Trọng Thư, người Hung Nô không khác gì dã thú. Bọn họ phân cấp con người, lòng thương người là phẩm chất cao quý, bọn họ không đem phẩm chất đó chia sẻ với người Hung Nô.”

Cho dù trù nương ngày hôm nay đã dùng hết bản lĩnh toàn thân làm ra một bàn thức ăn ngon lành hấp dẫn, Hoắc Khứ Bệnh không quá hứng thú.

Trong bốn huynh đệ, chỉ có hắn là người thẳng thắn nhất, không che dấu được sự thất vọng với hoàng đế.

Hung Nô chạy xa, quần hùng thiên hạ cúi đầu, vạn dặm giang sơn biến thành bức tranh trước mặt Lưu Triệt, khiến Lưu Triệt cho rằng mình đã là chủ nhân thế giới, thế giới thành món đồ chơi trong tay mình.

Hậu quả còn đáng sợ hơn buông lỏng người Hung Nô chính là khinh thường không coi người Hung Nô là người.

Hồn tà vương đầu hàng, người Hung Nô ở Hà Tây trừ một phần bôn ba theo thiền vu, phần còn lại đều đang dần dần tiến vào biên cảnh Đại Hán. Thế nhưng Hung Nô không phải là quốc gia như Đại Hán, chính lệnh hoàng đế tới mỗi bánh tính, nó là liên minh bộ lạc dùng vũ lực bóp lại thành một nắm.

Đừng nói Hồng tà vương, dù thiền vu Y Trật Tà cũng chẳng thể sai khiến mỗi một võ sĩ như dùng chân tay.

Một dân tộc thô bạo với người khác quen rồi, ngươi dùng biện pháp thô bạo với họ, thậm chí khinh thường họ, coi như trò chơi.

Bộc phát, có lẽ chỉ là chuyện ngay ngày mai.

Lúc đó nhiều người sẽ nhận ra, người Hung Nô không giống đám dã thú mà họ tùy ý bắn giết.

Tào Tương vỗ vai Hoắc Khứ Bệnh:” Trên chiến trường ngươi nói sao là vậy, nhưng ở đây lời ngươi không là gì, đừng tùy tiện lên tiếng, nếu không tới chút tiếng nói cuối cùng cũng không còn.”

Hoắc Khứ Bệnh rút miếng xương sườn trong miệng ném xuống đất :” Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thảm kịch xảy ra?”

Vân Lang phất tay:” Bệ hạ đang đắc ý, đang chia vui cùng dân, ngươi mà nói một câu phá hỏng tâm tình của hắn, người Hung Nô có làm sao hay không chẳng rõ, nhưng ngươi gặp xui xẻo là cái chắc, có nghĩa là cả bốn chúng ta đều gặp xui xẻo. Hậu quả cũng đã nói rồi đấy, ngươi tự lựa chọn đi, bọn ta sẽ giúp, dù sao A Tương chuẩn bị tinh thần để làm ruộng rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh đưa mắt nhìn phụ nhân bốn nhà cùng tập trung ăn uống, nhìn đám trẻ con nô đùa truy đuổi nhau trên bãi cỏ, khẽ thở dài:” Thế nào cũng cần có người làm, ta nói, không tới mức bị bệ hạ chặt đầu.”

Ba người khác không nói gì thêm nâng chén uống rượu.

Hoắc Khứ Bệnh đặt bát xuống:” Lần này để mình ta làm, các ngươi đừng theo cho bệ hạ có cơ hội thu thập các ngươi.”

Tào Tương uống ngụm rượu lớn:” Dù sao cũng là tốt cho quốc triều, tức là tốt cho ta, chút tổn thất nhất thời là gì, nơm nớp lo sợ chẳng thoải mái, chẳng như nói ra kết quả cuối cùng.”

Lý Cảm suy nghĩ cười lớn:” Cùng lắm bốn huynh đệ chúng ta lại lần nữa bị đày ra biên ải, chung vai tác chiến, gian khổ một chút tha hồ tiêu diêu, ta thực sự hoài niệm thời gian ở Thụ Hàng thành, Bạch Đăng Sơn, nếu có thể quay lại đó lần nữa, ta sẵn sàng đánh đổi phú quý ở nơi này, dù cả đời thủ biên cũng được. Chỉ cần có A Lang, nơi nào chẳng là đào viên nhân thế.”

Vân Lang không lạc quan như thế, bốn người họ quá thân thiết, nếu Hoắc Khứ Bệnh gây khó dễ, Lưu Triệt cho rằng là bốn người cùng hợp kế.

Khi bốn người đang ăn uống có hoàng môn gõ chiêng đi qua, vừa đi vừa hô:” Bệ hạ giết được một con mãnh hổ, một con gấu, ba con hươu, chém ba hai nô tặc.”

Bất kể Hoắc Khứ Bệnh nghĩ gì, lúc này bốn người dưới sự giám sát của lễ quan chỉ đành đứng dậy đồng thanh chúc mừng.

Tên hoàng môn tiếp tục xả giọng hô:” Quan Quân hầu Hoắc chúc mừng bệ hạ, Bình Dương hầu Tào chúc mừng bệ hạ ...”

Tiếng hô được tầng tầng hoạn quan truyền nhau tới đài săn thú.

Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống cầm bát lên, không biết hắn cầm kiểu gì mà chỉ nghe cạch một tiếng to, bát rượu vơ nát, sau đó đứng bật dậy bước đi.

Hoàng đế ngoài săn bắn còn đại yến đãi khách.

Hôm nay là ngày đặc biệt, mọi người phân chia vị trí ngồi dựa theo con mồi săn được, bốn người Hoắc Khứ Bệnh đi săn chỉ đủ cho nhà mình ăn không đủ tư cách lên đài săn thú yến tiệc.

Không ai hoài nghi chiến lực hay lá gan Quan Quân hầu, vì thế khi không nhìn thấy bóng dáng Hoắc Khứ Bệnh trên đài, Lưu Triệt rất bất ngờ.

Một bát máu hươu còn ấm vào bụng, Lưu Triệt đưa tay mời quần thần thoải mái ăn uống.

Hoắc Khứ Bệnh đợi cho ca vũ kết thúc đi tới lấy của thị vệ một cái kích lớn, đứng giữa sân thi lễ:” Được bệ hạ ân thưởng, thần không có gì báo đáp, đành múa kích trợ hứng.”

Lưu Triệt cười lớn:” Ái khanh vũ dung vang danh thiên hạ, trẫm lâu rồi không được xem.”

Chiếc kích lớn mùa vài vòng trong tay, Hoắc Khứ Bệnh lại nói:” Chỉ là thần học thuật giết người, không có đối thủ, nhìn sẽ khó coi lắm.”

Lưu Triệt hơi ngả người về phía trước:” Ngồi đây toàn là dũng sĩ, không biết vị ái khanh nào nguyện làm đối thủ?”

Bình Luận (0)
Comment