Hoắc Khứ Bệnh uy dũng vang danh khắp thiên hạ, ai ngu xuẩn đi ứng chiến làm trò hề, mọi người nhất loạt nhìn Công Tôn Ngao, vì trong số võ tướng nơi này, chỉ có hắn xưa nay xung đột gay gắt với Hoắc Khứ Bệnh.
Đang lúc Công Tôn Ngao nghiến răng nghiến lợi đánh liều thì Hoắc Khứ Bệnh một tay cầm kích chĩa kích về phía Hàn Yên.
Bốn bề im phăng phắc, lén lút nhìn hoàng đế.
Hàn Yên rời chỗ ngồi, quỳ trước mặt Lưu Triệt:” Bẩm bệ hạ, hôm nay săn thú, Hoắc hầu nhiều phen muốn dồn thần vào chỗ chết, gian kế không thành, nay muốn mượn danh diễn võ giết thần, mong bệ hạ mình xét.”
Tào Tương lớn tiếng:” Quân Quân hầu kiêu ngạo ra sao, người ở đây ai không biết, không thèm dùng thủ đoạn ấy, nếu hắn muốn giết ngươi thì làm gì có cơ hội cho ngươi tới trước mặt bệ hạ đặt điều. Nếu ngươi là nam nhi thì cầm kích đứng dậy ứng chiến, nếu thấy không đánh nổi thì quỳ gọi ba tiếng gia gia, coi như bỏ qua cho ngươi chuyện này.”
Lời nói cực kỳ ác độc không để lại đường lui, Lưu Triệt sầm mặt, âm trầm nhìn Tào Tương.
Luận nhân phẩm, khiếm khuyết lớn nhất của Hoắc Khứ Bệnh là ỷ chiến công, ỷ chiến lực kiêu cuồng, nhưng thân là dũng sĩ vô địch, lại còn trẻ, thế là bình thường, còn ở chuyện khác, quần thần không ai hoài nghi nhân phẩm của hắn.
Còn về Hàn Yên, chỉ cần là đại trượng phu, nghe tới tên đã nhổ một bãi nước bọt.
Ngay cả tể tướng Lý Thái cũng không nhịn được nói:” Quan Quân hầu dũng mãnh vang danh thiên hạ, dù bại dưới tay cũng là vinh diệu, nếu Hàn đại phu sợ, lão phu tuy tuổi cao sức yếu, song vẫn miễn cưỡng có thể cầm kích, người đâu ?”
Tới mức này Hàn Yên lúc này làm gì còn đường lui, hoàng đế lại không lên tiếng, đành lấy của thị vệ một cây kích chĩa về phía Hoắc Khứ Bệnh, biết kẻ này ý đồ không tốt với mình, hét lên:” Không chết không thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả, đại kích xoay nửa vòng bổ thẳng vào Hàn Yên.
Kích bay như chớp giật, vừa nhanh vừa dứt khoát, ngay chiêu đầu tỏ rõ muốn đoạt mạng, Hàn Yên không né, giơ kích đón đỡ, keng một tiếng chặn lại, không hề thấy có chút yếu thế nào khiến người xem không khỏi bất ngờ.
Hàn Yên không chậm, mượn lực xoay người một vòng, đại kích chém ngang lưng Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh chống kích xuống đất chặn lấy, nhân cơ hội kích của Hàn Yên bị bật ra, múa kích đâm thẳng vào yết hầu của hắn ...
Chỉ mới giao chiến ba chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều đoạt mạng, không ai không toát mồ hôi, đây không phải là tỷ võ nữa rồi, rõ ràng là cuộc chiến sinh tử.
Võ công của Hàn Yên khiến không ít người kinh ngạc, bộ pháp như nước chảy mây trôi, đại kích đâm chém gạt bổ tựa giao long xuống biển, hắn mới chính là người chủ động tấn công nhiều hơn.
Hoắc Khứ Bệnh thì sừng sững như núi lớn, mỗi đòn nặng tựa ngàn cân mang theo tiếng gió khiếp người, đủ thấy trúng một chiêu là tan xương nát thịt.
Tiếng kích vẫn va chạm chan chát, tiếng reo hò vẫn sôi động, song thắng bại đã rõ ...
Hàn Yên tuy vẫn dũng mãnh, nhưng hổ khẩu sau khi liên tiếp đỡ đòn mạnh đã rách toạc, máu nhuộm cán thương, hắn không lui bước.
Vân Lang dựng tai lên nghe Lưu Triệt quát ngừng, nhưng Lưu Triệt lại có vẻ hứng thú với màn long tranh hổ đấu này lắm. Tào Tương liếc nhìn hoàng đế, đầy vẻ khó hiểu, rõ ràng đây là cuộc chiến chỉ một tích tắc sơ sẩy là mất mạng, hai bên đánh nhau một lúc rồi, Hàn Yên lấy đủ thể diện rồi, sao cữu cữu hắn chưa mượn cớ kêu ngừng?
Lúc này ngoài sân Hoắc Khứ Bệnh sau khi đâm liền ba kích khiến Hàn Yên lảo đảo thoái lui thì hai tay cầm chắc kích bổ xuống như sấm sét, Hàn Yên thất kinh người đứng chưa vững đã cắn răng giơ kích đỡ, chỉ nghe rắc một tiếng, cán kích gãy đôi. Lưỡi kích của Hoắc Khứ Bệnh chém xuống làm hắn ngả người tránh, nhưng vẫn bị rạch một đường trên khuôn mặt thiên kiều bá mị.
Xung quanh vang lên những tiếng kêu nửa kinh hãi xen lẫn nuối tiếc, chỉ thiếu chút nữa là xẻ Hàn Yên ra làm đôi, Hàn Yên có vẻ say máu rồi, hai tay cầm hai đoạn kích gãy tấn công.
Đòn nặng vừa rồi thực tế đã làm hắn bị thương cực nặng, chỉ thấy máu chảy thành dòng bên mép là đủ biết rồi.
Đầu bù tóc rối, Hàn Yên vẫn tấn công không ngơi nghỉ, mỗi đòn lại phun ra một ngụm máu tươi, trong máu lẫn cả nội tạng vỡ nát.
Đối thủ không đủ tư cách nữa, Hoắc Khứ Bệnh không tấn công, nhẹ nhàng tránh đòn, chỉ còn đợi Hàn Yên trút hơi thở cuối cùng.
Liên tiếp mấy chiêu không trúng đối phương, Hàn Yên bước chân loạng choạng, xoay người lại đối diện với hoàng đế, cười thê lương:” Bệ hạ ... thần hết sức rồi.”
Lưu Triệt cười thản nhiên:” Hết sức rồi sao?”
“ Hết rồi, không thể .. tiếp tục hầu hạ bệ hạ nữa.”
“ Khanh cuối cùng cũng nỗ lực hết mình để làm một việc, đáng tiếc lại không thành.”
Hàn Yên cúi mặt xuống không nói gì, thình lình dùng nửa đoạn côn gãy đâm mạnh vào yết hầu, mạnh tới mức xuyên qua não, đợi mọi người kịp hét lên thì Hàn Yên đã chết tươi rồi.
Sự việc xảy ra bất ngờ, không ai dám nói một lời.
Lưu Triệt sắc mặt như thường chỉ phất tay một cái, liền có hoạn quan tới kéo xác Hàn Yên đi, máu tươi nhanh chóng được rửa sạch.
Chớp mắt đài săn thú khôi phục dáng vẻ xưa.
Tiếng sáo nhạc lại rộn ràng, ca cơ uyển chuyển nhảy mua, cái chết của Hàn Yên không hề ảnh hưởng tới hứng thú của Lưu Triệt, thậm chí uống càng hăng.
Vân Lang có chút bùi ngùi, sáng nay Hàn Yên còn được hoàng đế muôn vàn sủng ái, ngồi trên phó xa không coi ai ra gì, giờ biến thành cái xác không hồn. Lưu Triệt chẳng mảy may thương xót, máu lạnh chưa đủ lột tả hết con người hắn, có điều thứ này thì Vân Lang sớm biết rồi.
Trên tửu yến, Triệu Vũ mượn lúc chúc rượu hoàng đế còn muốn cùng các trọng thần thảo luận chuyện phải tôn trọng Triều luật, không ngờ hoàng đế đầy luôn hắn đi làm thứ sử Sóc Phương.
Người đàn hặc Hàn Yên đã gặp họa, vậy người bức tử sẽ phải gặp họa lớn hơn. Khi mọi người đang chờ đợi Hoắc Khứ Bệnh gặp xui xẻo thì hoàng đế hạ chỉ ban cho hắn một nghìn mẫu đất ở Thượng Lâm Uyển, nói là thưởng cho sự vũ dũng vô địch của hắn, còn sai dọn bàn tiệc ở trên cùng thiết đãi.
“ Bệ hạ đã thưởng cho Khứ Bệnh một nghìn mẫu đất, chẳng bằng chọn ở ngọn đồi thời gian trước chúng ta uống rượu đi, nơi đó dễ thủ khó công, hoàn cảnh ưu mỹ, ta thích nhất mảnh rừng lá đỏ đó, sau sương lạnh đẹp không kể siết.”
Cơm nước hoàng đế ban không ra sao, chẳng phải thịt luộc nước lã thì đem xiên nướng nguyên con, Tào Tương chẳng hứng thú ăn, nhưng hắn hứng thú với mảnh đất hoàng đế cho Hoắc Khứ Bệnh tùy ý chọn, kiến nghị:
Vân Lang tán đồng ngay:” Ta sẽ trồng thật nhiều rau cải trong sơn cốc, tới tháng 5 hoa nở vàng, bổ xung thiếu sót không có cảnh xuân trong đó.”
Lý Cảm làu bàu:” Lúc này chúng ta nên bàn chuyện vì sao Hàn Yên lại chết chứ? Các ngươi nói chuyện đất đai làm gì? Ta thấy nhiều thứ đáng ngờ lắm.”
Hoắc Khứ Bệnh xua tay:” Loại chuyện này cứ để hai tên đó quyết là đủ, chúng ta đừng quản.”
Tào Tương cười hăng hắc:” Vậy phải thảo luận cho kỹ đất phong mới của ngươi nên khai thác thế nào, A Lang nói cũng hay đấy, vừa có cảnh đẹp để ngắm, vừa có rau cải để thu hoạch, không sợ lỗ. Còn nơi gần rừng cây lá đỏ dựng cho ta một cái biệt viện, không cần lớn, nhưng tầm nhìn phải thoáng, để ta ngắm lá rụng, đánh dàn, vẽ tranh, ngâm thơ.”
“ Nhà thì bảo A Lang làm cho đẹp.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ đầu Lý Cảm vẫn đang nỗ lực phân tích hành động của hoàng đế:” Ngươi định xây biệt viện ở đâu?”
Lý Cảm trừng mắt:” Ngươi không lo, gia gia cũng không tốn công nữa, xây cho ta cái nhà giữa ruộng rau, ở chính giữa ấy, để mở cửa ra là có thể thấy bốn phía hoa cải vàng rực rỡ.”
“ Phải nuôi ít ong, ta không muốn nơi đó có quá nhiều người tới.” Hoắc Khứ Bệnh nói:
Vân Lang gật đầu ghi nhớ yêu cầu của ba người.