Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 794 - Q5 - Chương 113: Tâm Thuật Đế Vương.

Q5 - Chương 113: Tâm thuật đế vương. Q5 - Chương 113: Tâm thuật đế vương.

Bọn họ ngồi ở trên cao, tầm nhìn xa, Tào Tương nhanh mắt nhìn thấy một nữ tử thẹn thẹn thò thò bị nam nhân kéo vào rừng:” Ê, kia có phải là phó phụ của nhà ngươi không thế?”

Xa thế làm sao nhận ra được, thừa biết ý đồ phỉ báng của hắn, Vân Lang vênh mặt đáp:” Không phải, phó phụ nhà ta không để nam nhân dụ dỗ, bọn họ thích nhất là dụ dỗ nam nhân.”

“ Ngươi không quản à?”

“ Ta nhớ có một câu ẩm thực nam nữ là ham muốn lớn nhất của con người. Tử vong nghèo khổ là thứ gây ra tội ác lớn nhất của con người, ổ dục vọng từ tâm mà ra. Cái tâm của con người thường bị dấu kín, không suy đoán được, nếu muốn biết cho cùng mà không dùng lễ thì chẳng thế nào biết được.” Vân Lang nói một tràng:” Chuyện nam nữ có lợi, sao phải quản, không thấy một phụ nhân cô khổ tới già là tàn nhẫn à?”

Tào Tương là người hiếu học, không quan tâm phó phụ kia làm gì nữa mà hỏi:” Câu vừa rồi là ai nói thế?”

“ Hình như là ... Khổng Khâu.” Vân Lang đọc sách rất tạp, nhất thời không nhớ ai nói:

Tào Tương thở dài:” Sao thứ tốt lại toàn của Nho gia thế … ừm, nếu ngươi không nhớ rõ, sau này phải bảo là ta nói.”

Lý Cảm đổ rượu vào mũi, ho khù khụ một tràng:” Ngươi không còn liêm sỉ nữa à?”

Tào Tương trừng mắt:” Té ra trước giờ ngươi vẫn nghĩ ta có hay sao?”

Một kẻ đã vô sỉ tới độ đó rồi, ngươi còn tiếp tục muốn cãi nhau chỉ có thiệt.

Khi bốn huynh đệ đang nói cười náo nhiệt, Lưu Triệt không ngờ rời chỗ tới trước mặt bọn họ, nhìn thịt vẫn đầy trên bàn nói:” Dũng sĩ nên ăn nhiều một chút, nhớ năm xưa Vũ Dương hầu một mình đối diện với vô số dũng sĩ của Hạng Vũ, lấy thuẫn làm bát, ăn hết một cái chân lợn, dũng sĩ dưới trướng trẫm nên có hào khí như thế. Ngươi đâu, mang bốn cái chân lợn tới đây.”

Vân Lang biết phiền toái tới rồi vội thi lễ:” Vũ Dương hầu năm xưa uy chấn Hồng Môn, là anh hùng hảo hán hiếm có, thần ngước nhìn không tới, chẳng dám so với tiền nhân.”

Tào Tương cũng không chậm:” Thần gầy gò, sao có sức ăn bằng Vũ hầu, nếu ăn cả cái chân lợn, e bệnh nặng mất.”

Hoắc Khứ Bệnh gạt hết chén bát trên bàn:” Vi thần đang đói, bệ hạ ban đồ ăn thật đúng lúc.”

Lưu Triệt cười dài:” Đó mới là dũng sĩ của trẫm, người đâu, ban rượu ... Ừm, Vân Lang, Tào Tương không cần.”

Lý Cảm sau lần khiến hoàng đế uống nước rửa chân của mình thì không dám đối diện với Lưu Triệt, chân lợn ban tới là cắm cúi xẻo ăn ngay.

Một cái chân lợn hơn mười cân ... Vân Lang, Tào Tương che mặt không đành lòng nhìn.

Mời đầu Hoắc Khứ Bệnh ăn rất hào sảng, tựa hồ một con lợn hắn cũng ăn hết, ăn tới mỡ đầy mồm, nhưng chỉ ăn tới một nửa là tốc độ giảm rõ rệt.

Nhân lúc Lưu Triệt đi chào hỏi người khác, Vân Lang, Tào Tương mỗi người xẻo một miếng thịt từ chỗ hai huynh đệ, nuốt thật nhanh.

Tùy Việt đứng quan sát, định ngăn cản bị Tào Tương dùng ánh mắt giết người làm phải nuốt lại.

Vân Lang thống khổ ăn miếng thịt chân giò mỡ màng nhạt thếch làm người ta lộn mửa, Tào Tương nhìn trái phải, đặt miếng thịt đó vào bát của người tóc vàng mắt xanh đừng sau.

Quay đi rồi Tào Tương mới ý thức được chuyện khác thường, quay đầu nhìn thiếu niên dị tộc đẹp đẽ:” Ngươi là ai thế?”

Người trẻ tuổi đứng lên thi lễ:” Ti chức là mã cứu lang trung Kim Nhật Đê.”

Vân Lang đang phùng mang trợn má ăn, nghe câu này miếng xương trong tay rơi xuống, vội vàng đưa tay đỡ, không ngờ làm chén rượu đổ choang một cái.

Lưu Triệt quay sang nhìn Vân Lang cười nhạt:” Sao rốt cuộc lại ăn thế?”

Hoắc Khứ Bệnh nói ngay:” Ân điển của bệ hạ, thần không dám độc hưởng.”

“ Ha ha ha, nếu vậy thì ăn đi ... Đó là thái tử của Hưu Đồ vương, nay bỏ tối theo sáng tới Đại Hán làm quan, giỏi nuôi ngựa, là nhân tài.”

Từ lễ săn thú trở về, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Vân Lang tiêu chảy ba ngày, ăn thịt quá nhiều, lại toàn thịt mỡ màng, hình như không chín, thân thể không chịu nổi, cuối cùng đổ bệnh.

May mà Vân thị không thiếu y giả, thế nên sau ba ngày công năng dạ dày ba người dần khôi phục, chỉ là bị mất nước, trông phờ phạc hơn nhiều.

Trong ba ngày đó, ba người quá độ ở y quán, ngay Tào Tương cũng ở cùng.

Đợi bọn họ ngừng tiêu chảy, Tào Tương thúc giục Vân Lang tới Trường Môn cung, muốn biết bí mật của hoàng đế, hỏi ai cũng không đơn giản trực tiếp bằng A Kiều.

Trên đời này rất nhiều chuyện hỏng ở nghi thần nghi quỷ, một đáp án chuẩn xác là điều quan trọng, dù sao cái chết của Hàn Yên quá quỷ dị, quá bất ngờ, không hợp lý, Lưu Triệt có tàn bạo cũng đâu cần bức tử Hàn Yên trước mặt văn võ bá quan.

Vân Lang cảm giác, Lưu Triệt không phải đang nhẫn nhịn chờ ngày bộc phát, mà cực kỳ tán thưởng Hoắc Khứ Bệnh giết Hàm Yên, thưởng thịt lợn hàm ý tán thưởng nhiều hơn trừng phạt.

Một nữ tử tịch mịch thích nhất là tu sửa móng tay, dù là A Kiều cũng đích thân tự sửa móng tay mình.

Lễ nghi là cái chuyện không tồn tại giữa Vân Lang và A Kiều nữa, vừa được Vân Lang tặng cho cái cắt móng tay, A Kiều thoải mái cởi hài trước mặt Vân Lang, cắt móng chân.

Cạch!

Móng chân bị cắt móng tay dễ dàng cắt đứt, móng chân nảy lên, lộn vài vòng, rơi xuống thảm, A Kiều tặc lưỡi tán thưởng, tiếp tục cắt móng khác.

Thấy nhìn chằm chằm chân A Kiều không hay, Vân Lang ngẩng đầu nhìn trần nhà, trần nhà được A Kiều bỏ vô số bột vàng trang trí, rất đẹp.

Vân Lang còn chưa tính toán xong cái trần nhà này tốn kém bao nhiêu thì A Kiều đã cắt móng chân xong, còn chưa tận hứng bảo Đại Trường Thu bế Lam Điền tới, dùng vũ khí mới tỉa móng tay cho khuê nữ.

Đợi mãi A Kiều mới xử lý xong mười ngón chân mười ngón tay cho Lam Điền, tiếc nuối nhìn tay mình, chỉ mong móng sớm mọc dài ra.

“ Nói đi, muốn hỏi gì thì mau lên, cái gì không nên nói thì nửa chữ cũng không nên.” A Kiều lên tiếng đi thẳng vào chủ đề:

Vân Lang nói đơn giản:” Hàn Yên.”

A Kiều ngẩn ra rồi thở dài:” Chết rồi cũng tốt, sống chỉ chịu tội mà thôi, chết sớm sớm giải thoát.”

“ Hàn Yên là cận thần thiên tử, chẳng lẽ bệ hạ vô tình như thế?”

“ Bệ hạ dù sủng hạnh cũng tới mức nào được chứ? Kỳ thực là bệ hạ mong một ngày dùng thứ nghiệt chướng đó, thu phục quỷ nô. Muốn dựng lên một tấm gương, để đám người Hán bỏ trốn quay về, chỉ cần quay về, sẽ không truy cứu.”

Vân Lang a một tiếng:” Bệ hạ làm thế, đúng là hùng tài địa lược.”

“ Nếu Hàn Yên có thể làm được chuyện bệ hạ phó thác, dù chỉ là một phần nhỏ, vinh diệu ngày xưa của Hàn vương Tin chưa chắc không thể cấp hắn.”

“ Nếu thế, bệ hạ thực là khoan dung độ lượng.” Vân Lang lại cảm thán, giờ y nói mấy lời trái lòng thế này trơn tru lắm:

A Kiều tất nhiên chẳng tin mấy lời ma quỷ của Vân Lang, song chẳng truy cứu:” Ai nói không phải chứ, bệ hạ đối xử với Hàn Yên, tốt tận gan ruột, không ngại vì hắn xung đột với thái hậu. Nhưng lòng người cách cái bụng, có người, ngươi càng yêu, càng tốt, hắn càng hận, càng coi thường ngươi. Hàn Yên đi chiêu nạp quỷ nô, không biết thế nào mà lại lẫn lộn cùng người Hung Nô, chẳng những không thuyết phục quỷ nô quy thuận, càng xúi bẩy nhiều biên dân theo Hung Nô.”

“ Gian tế?” Đến cả Đại Trường Thu quá quen bí mật trong cung cũng không khỏi giật mình:

“ Sợ chưa?” A Kiều mỉm cười:

Đại Trường Thu nhỏ giọng nói:” Một gian tế Hung Nô mà ngày đêm bầu bạn với bệ hạ ...”

“ Bệ hạ sau khi biết được Hàn Yên là gian tế, trước kia thích hắn bao nhiêu thì giờ hận hắn bấy nhiêu.”

Tới đây không cần nói nhiều nữa rồi, Lưu Triệt không cách nào xử trí Hàn Yên, không thể công khai được, vì nếu ngay cả "người bên gối" hoàng đế còn là gian tế Hung Nô, hoàng đế dám tin ai? Bách quan biết cũng dám tin ai? Nếu Hàn Yên chết trong tay hoàng đế, hoặc chết không rõ ràng, đám mưu sĩ nội đình nhìn hắn thế nào? Hắn còn uy nghiêm gì nữa?

Theo Vân Lang đoán Hán Yên cũng lờ mờ biết là hoàng đế phát hiện thân phận của mình, hoặc hoài nghi, lại không thể chạy, nên một lòng cầu tử nên mới có hành vi gây thù hận như thế.

Nghĩ lại những biểu hiện khác thường của Hàn Yên, cảm giác mình suy đoán không sai nhiều lắm.

“ Ngươi còn nhớ người phát tán chuyện hương diễm giữa ngươi và Lưu Lăng không? Nếu không có ta ra sức bảo đảm, ngươi ứng đối thỏa đáng, tự biết kết cục là gì?”

Vân Lang không hay biết, giờ không khó đoán:” Là hắn?”

“ Không chỉ thế, chính hắn là người viết thư cho Thả Lan vương nói quân Hán chỉ dụ hàng, khiến Thả Lang vương liều chết chiến đấu, thiếu chút nữa Hoắc Khứ Bệnh nguy rồi. Tả Ngô đi Hung Nô dụ dỗ Lưu Lăng cũng do hắn để lộ, nên mới bị ngũ trâu phân thây.”

Vân Lang tới gần A Kiều hỏi nhỏ:” Vậy ai là người tố cáo Hàn Yên?”

“ Kim Nhật Đê, một người Hung Nô trẻ xinh đẹp, đó là người sau này tiến xa đây, ngươi đừng đụng vào.”

Vân Lang hết sức tán đồng.

(*) Kim Nhật Đê thì kinh rồi, một người Hung Nô mà trước khi Hán Vũ đế chết nắm tay gửi gắm con côi, làm phụ chính đại thần thì các bác biết gớm thế nào rồi.

Sau này tranh đấu trên triều thất bại con cháu chạy sang Triều Tiên, thành tổ tiên dòng họ Kim Nhật ở Hàn Triều bây giờ.

Chỉ không biết có quan hệ gì với Kim Jong Un đại ca không.

Bình Luận (0)
Comment