“ Té ra là như thế !” Tào Tương khi nghe Vân Lang từ Trường Môn cung về thuật lại thì mồm cứ há hốc ra, hồi lâu không khép miệng lại được:” Cữu cữu ta thật đáng thương.”
“ Sớm biết như vậy không nên để tên nghịch tặc chết đơn giản như thế.” Hoắc Khứ Bệnh tức giận vô cùng, thứ gian tế phản bội bao giờ cũng làm người ta căm hận nhất:
Lý Cảm hiếm khi sáng suốt được một lần:” Ta đoán hắn biết bệ hạ đang nghi ngờ mình, dùng người Hung Nô làm mồi săn là thủ đoạn rửa tội, tiếc là không qua mắt được bệ hạ.”
Vân Lang ngồi xuống tìm ấm trà tu một ngụm:” Bệ hạ xử phạt Triệu Vũ không phải hắn đàn hặc Hàn Yên, mà vì hắn thân là đình úy, không tra được gian tế, không chém tại chỗ là nhờ thân phận Hàn Yên không thể tiết lộ. Đồng thời vì thế mà Khứ Bệnh mới được thưởng.”
Nói chuyện với Lý Cảm tốt nhất là nói chõ rành rọt, nếu không hắn sẽ không hiểu hết.
“ Lưu Lăng chắc là quen Hàn Yên?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi:
Tào Tương gãi đầu gãi tai một lúc, vẫy tay gọi ba người kia ghé đầu tới nói nhỏ:” Đâu chỉ biết, khi Lưu Lăng và cữu cữu ta gian díu, Hàn Yên ở bên cạnh, quan hệ ba người họ sớm khó nói rõ rồi ...”
Vân Lang chỉ biết lắc đầu, thế này Lưu Triệt không trách ai được nữa rồi, với tính cách nhện cái thích dệt lưới của Lưu Lăng, làm sao bỏ qua người bối cảnh có tỳ vết như Hàn Yên.
Chắc hẳn sau lần hoàng thái hậu một lòng muốn giết mình, Hàn Yên sống trong bất an, dù hoàng đế che chở, nhưng người sống càng gần Lưu Triệt càng biết bản chất bạc tình thất thường của hắn, hoàng đế không phải chỗ dựa đáng tin cậy.
Hàn Yên lại là người có chí lớn, ở đất Hán không thể lập nên cơ nghiệp, vậy thì đành dựa vào Hung Nô, trước kia hắn không có cơ hội gì, nhưng sau khi Lưu Lăng nắm đại quyền Hung Nô, hắn ngả theo Lưu Lăng cũng là hợp lý.
“ Năm xưa đưa Lưu Lăng tới Hung Nô đúng là tự chuốc phiền toái vào thân.” Tào Tương đấm đầu có chút bực bội:
“ Ai mà ngờ được chứ.” Vân Lang thở dài, bản thân y đã đánh giá Lưu Lăng rất cao rồi, không ngờ nàng còn gài được người bên hoàng đế:
Hoắc Khứ Bệnh hừ lạnh:” Lưu Lăng hay Y Trật Từ cũng thế, đợi quân ta nghỉ ngơi dưỡng sức vài năm, ta sẽ đi quét sạch.”
Tào Tương lại hỏi:” Khứ Bệnh, Kim Nhật Đê là do ngươi bắt về, dọc đường có thấy tên này có chỗ nào đặc biệt không?”
Hoắc Khứ Bệnh nhạt nhẽo đáp:” Khi đó hắn là một tên tù binh, ai thèm để ý.”
Đây là điểm yếu của hắn, quá kiêu ngạo, Tào Tương luyến tiếc:” Tiếc thật, chúng ta lại chẳng thể tiếp cận kẻ này.”
“ Chúng ta không thể, nhưng Lưu Cư thì có thể, với tuổi tác của Kim Nhật Đê, nhìn là biết bệ hạ giữ để dùng, chúng ta có thể xúi Lưu Cư đi tây nam một chuyến, Hoắc Quang sẽ có cách.”
Tào Tương xoa cằm:” Chúng ta cũng không nhất định ủng hộ Lưu Cư, nếu như A Lang nói, cữu cữu ta là người trường thọ, khi đó địa vị của Lưu Cư rất khó xử, dù sao thời gian còn dài, chúng ta còn có thể lựa chọn.”
Vân Lang phải phục Tào Tương, như hắn mới là chính trị gia hợp cách, bản thân y ủng hộ Lưu Cư có phần cảm tính, vì thương hại cho số phận thê thảm trong tương lai của đứa bé đó.
Tiếp theo đó Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh tới phủ Vệ Kháng, kể lại chuyện vừa xảy ra. Còn Lý Cảm thì dồn toàn bộ tinh lực vào mở rộng gia tộc, đã cắt đứt liên hệ với Lũng Tây Lý thị, giờ phải nghĩ cho bản thân.
Còn Vân thị thì … vẫn thế thôi, Vân Lang không có ý phát triển Vân thị trở thành thế gia to lớn vô cùng, vì thế y chỉ làm hai việc, một là nâng cao chất lượng sinh hoạt trong Vân thị trang tử, hai là tự mình bồi dưỡng nhân tài để dùng.
Năm nay thêm Trương An Thế, Tào Tín, sau tiết Thượng Nguyên còn có bốn đứa nhỏ nữa tới Vân thị.
Năm vừa rồi thực sự không tốt chút nào, Vân Lang kỳ vọng tiết Thượng Nguyên, thêm người mới, khí vận mới.
Từ khi Văn hoàng đế chỉ định tiết Thượng Nguyên, Lưu Triệt liền đem ngày cúng tế thần Thái Nhất đặt ở ngày này, ngày này cũng được gọi là Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu mà không ăn bánh trôi thì không thể chấp nhận, cho dù đây là thế giới còn chưa có Nguyên Tiêu, Vân Lang cũng nhất định phải ăn bánh trôi.
Ngày Tết thì không đánh trẻ con, cho nên Vân Âm và Tào Tin bị Đại Vương hất xuống đất nhiều lần làm toàn thân bẩn thỉu, Vân Lang vẫn vui vẻ.
“ Nguyên Tiêu là cái gì ạ?” Hoắc Quang hỏi:
“ Nghề chính của nhà ta là bào trù, làm những thứ khác đều là bỏ bê nghiệp tổ, ngày Nguyên Tiêu dùng tam sinh kính thần tiên, thần tiên thỏa mãn, nhưng những người cùng khổ lại không được khao thưởng, cho nên thân là bào trù, phải sáng tạo ra món ăn có thể sánh với trăng sáng trên trời.”
Hoắc Quang rất tán đồng quan niệm bào trù là nghề tổ, nó cũng thích xuống bếp, nên nó không coi đây là nghề thấp kém, ngược lại còn coi theo đuổi món ngon là vinh, là theo đuổi cao quý của con người.
Trương An Thế thì bị cha hắn dạy hư rồi, chưa từng chạm tay vào thuật bào trù, cái miệng của hắn cũng bị cuộc sống cùng khổ hủy mất, món ngon hay không với hắn không khác biệt nhiều, chỉ cần ăn no, hắn không quá cầu kỳ.
Còn Vân Âm ... Cái mồm nó không khác tiểu khuê nữ đời sau, vừa điêu vừa kén vô cùng, kén chọn bằng mấy Vân Lang, vì từ khi ăn được, nó đã ăn món ngon nhất.
Tào Tín là đứa bé chất phác mà quật cường, sinh ra trong đại gia tộc mà bị tâm lý tự ti cua mẫu thân dày vò bao năm, tới Vân thị liền hoạt bát hơn nhiều.
Ở đây, Tào Tín không cần đi thẳng lưng, ngồi ngay ngắn, ngủ thì muốn nằm ra sao cũng được, nói gì tới lễ nghi lớn. Không cần phải buộc hai búi tóc tròn khó coi, con trai mà, hoặc trọc đầu, hoặc buộc cái đuôi ngựa sau lưng là đủ, đung đưa qua lại rất tiêu sái.
Bào phục thì khỏi cần, khi nào gặp trưởng bối hoặc là lúc tổ chức lễ nghi mới mặc, như Hoắc Quang, còn nhỏ cũng nghiêm chỉnh lắm, giờ nó hận không thể cả ngày mặc quần với áo chẽn chạy khắp nơi.
Ở đây, Tào Tín có thể theo Lương Ông đi nhặt trứng gà, có thể rảnh rỗi cả ngày chơi với Mạnh Đại Mạnh Nhị, có thể lên suối nước nóng ngâm mình thỏa thích, sau đó về tranh ăn với Vân Âm.
Đương nhiên, tiền đề là phải hoàn thành bài tập Hồng Tụ bố trí.
Tào Tương rất bất mãn với phương thức giáo dục kiểu chăn dê này, tới nơi định nói chuyện với Vân Lang, Vân Lang xua Đại Vương đuổi chạy tụt quần khỏi Vân thị, thế là không dám hỏi nữa.
Lão tử dạy học mà còn có quân khốn kiếp nào dám dạy khôn à?
Giống như hôm nay, bài tập là sáng tạo ra một món ăn cho Tết Nguyên Tiêu.
Trương An Thế lấy cớ phải xử lý sổ sách nên chuồn mất.
Hoắc Quang cho rằng đầu lợn, đầu trâu, đầu dê là ba thứ có thể biểu hiện uy nghiêm của thần linh, liền cho ba thứ này vào lồng hấp, còn sáng tạo ghép ba chữ trâu, dê, lợn vào thành một chữ, rõ ràng coi bản thân thành thần linh cung phụng.
Quyết xong là Hoắc Quang lập tức thi hành, Vân Âm mắt đảo trái đảo phải, sau đó chạy theo Hoắc Quang, danh nghĩa là giúp Hoắc Quang, vậy là nó có công trong món ăn này khỏi làm gì nữa.
Chạy được nửa đường, Vân Âm quay lại kéo Tào Tín vẫn đang ngờ nghệch vắt óc suy nghĩ làm món ăn, có thêm Tào Tín trợ giúp, nó thậm chí còn không phải giúp Hoắc Quang, tránh bẩn váy mới.
Nói về mấy trò khôn lanh làm biếng thì Vân Âm là số một, nha đầu này rất thông minh, chỉ là toàn đem thông minh đó vào trò khôn vặt, Hà Sầu Hữu mỗi lần nhìn mầm non như thế phí hoài lại muốn đánh Vân Lang.
Vân Lang? Tất nhiên là y làm món đúng chất Nguyên Tiêu, giúp đỡ là huynh đệ Đại Vương.
(*) Chú thêm tí là Nguyên Tiêu do Hán Vũ đế đặt ra, đây thực sự là thời đại đặt nền móng cho cả nền văn hóa người Hán sau này.