Gạo nếp là một loại lương thực cực kỳ cổ xưa, tuy thứ này sinh ở trời nam, nhưng gia tộc bào trù như Vân thị muốn có là sẽ có. Ngâm gạo nếp, rang vừng đen, Vân Lang rất hưởng thụ quá trình này, vừa làm còn rảnh rỗi phết mật vào sơn dược đem nướng, làm đồ ăn vặt.
Sân bếp bên cạnh náo nhiệt vô cùng, thi thoảng nghe thấy tiếng Hoắc Quang hạ lệnh cho Tào Tín, rồi tiếng Vân Âm trách Tào Tín tay chân lóng ngóng.
Còn có tiếng khóc lóc cầu xin ba vị tổ tông đừng lãng phí thịt trâu quý giá.
Không được vô cớ giết trâu.
Quy củ này có từ thời Tây Chu, thời Văn hoàng đế, Cảnh hoàng đế thiếu trâu cày, lệnh cấm càng nghiêm ngặt.
Nhưng tời thời Lưu Triệt khác rồi, đánh bại Hung Nô thu hoạch vô số trâu ngựa, giờ cả ngoài chợ cũng có bán thịt trâu.
Vân Lang giờ là hầu tước, nếu ở Tây Chu là một lãnh chúa phong kiến cực lớn rồi.
Tất nhiên không so được với ngũ bá Tề Hoàn Công, Tấn Văn Công, Tống Tương Công, Tần Mục Công, Sở Trang Vương, nhưng mà hẳn có thể sánh với Ngô Vương Hạp Lư, Việt Vương Câu Tiễn.
Một hầu tước giết vài con trâu hẳn không phải vấn đề lớn, từ Xuân Thu tới Hán Vũ, kinh tế xã hội mở rộng gấp trăm lần rồi, trâu cày dần không còn hiếm nữa.
Đại Vương mà nằm trên mặt đất là phải trải thảm, cái thảm rách của nó chỉ Vân Lang được dùng chung, cho dù là Vân Âm cũng biết kỵ húy của Đại Vương, hành hạ Đại Vương sao cũng được, chớ đụng vào cái thảm rách bẩn thỉu của nó.
Vì làm thế Đại Vương sẽ nổi giận, tuy không tới mức cắn người, nhưng nó gầm cho điếc tai, sau đó nó sẽ giận dỗi nhiều ngày không thèm để ý tới, thậm chí quá hơn nó đi qua sẽ vờ “lơ đễnh” quất đuôi vào mặt.
Vừng nổ tanh tách nhảy trong nồi, chẳng bao lâu mùi thơm trong bếp truyền ra, Đại Vương vẫn dửng dưng, đây không phải loại mùi có sức hút với nó.
Vân Lang đổ rừng ra mẹt cho nguội, lấy cái chày nhỏ, chuẩn bị giã vừng.
Gạo nếp ngâm trong nước, mai có thể mang đi xay thành bột nước, sau đó cho vào túi vải treo trên xà nhà, đợi nước nhỏ hết có thể dùng làm bánh nguyên tiêu.
Đại Vương nhàn nhã liếm lông, chán rồi thì ngẩng đầu nhìn Vân Lang giã vừng, sau đó liếm lông tiếp.
Tống Kiều không biết xuất hiện từ khi nào, không lên tiếng, dựa vào cửa lặng lẽ nhìn Vân Lang làm việc, Vân Lang lúc thế này mới khiến nàng thích nhất, làm việc chuyên tâm, dù là giã vừng cũng có nhịp điệu.
Nhất là toàn thân từ trong ra ngoài toát ra một vẻ điềm đạm an nhiên như ẩn sĩ sơn lầm làm nàng si mê.
Đại Vương gừ một tiếng, Tống Kiều vội nhấc chân, nàng chẳng may dẫm vào thảm của nó.
Vân Lang quay đầu cười:” Sao nàng vào đây, không thích mùi khói bếp thì đừng làm khó bản thân.”
“ Chàng làm gì thế? Mùi lạ quá.”
“ Nguyên Tiêu đấy.”
“ Nguyên Tiêu?”
Vân Lang làm bộ mặt nghiêm nghị:” Đúng thế, phu quân nàng đêm xem thiên tượng, phát hiện sao nhảy múa, rõ ràng là dấu hiệu thần linh nổi giận, ta bấm ngón tay tính, phát hiện thần linh ăn chán tam sinh, muốn đổi khẩu vị. Cho nên xem hết sách vở, cuối cùng từ cổ thư tìm thấy một món mỹ thực hài lòng thần linh, gọi là Nguyên Tiêu, hay là bánh trôi.”
Tống Kiều lạ gì tính trượng phu, lườm:” Đừng mang thần linh ra đùa, bị báo ứng đấy.”
“ Ồ, thế thì tốt quá, ta có rất nhiều điều nghi hoặc, lòng có rất nhiều điều muốn nói với thần linh, chỉ là chẳng vị nào tới.”
Tống Kiều cười khúc khích:” Rồi sẽ tới, phu quân thiếp vất vả làm món ngon, thần linh sẽ không kìm được.”
Vân Lang phủi tay, nâng cằm Tống Kiều lên:” Yên tâm, tương lai sẽ tới lúc chúng ta sống những ngày an lành thế này. Nghĩ lại mà buồn cười, năm xưa xuống núi lòng đầy tráng chí, nghĩ thiên hạ bao la, thế nào cũng có chỗ cho mình thi triển tài hoa. Khi thi triển rồi mới phát hiện, người ta muốn tiếp nhận hay không mới là vấn đề. Ta đã định quay về sơn lâm, nhưng nhập thế quá sâu, muốn bỏ đi không vướng bận gì đã là không thể nữa.”
Tống Kiều vô cùng cảm tính, dựa vào lòng Vân Lang ôm lấy y thủ thỉ:” Tương lai già rồi, thiếp chỉ cần có hồi ức đẹp thế này là đủ, phu quân nói tiếp đi, thiếp thích nghe.”
“ Ta có một vị sư huynh, từng coi nhập thế là một tòa thành, nói là người trong thành muốn ra ngoài, người ngoài thành muốn vào trong. Càng sống càng thấy câu này có lý, đường trên đời này, không đi một chuyến không biết khó đi thế nào.”
“ Sư môn lớn thật có lợi, lúc nào cũng kiếm được sư huynh để làm gương ...”
Vân Lang không khỏi bật cười:” Đúng thế thật, sư huynh ta nhiều tới mức nàng không tưởng tượng ra được đâu ... Được rồi, chúng ta tiếp tục làm nguyên tiêu.”
Tống Kiều rất vui vẻ thay Vân Lang giã vừng:” Phu quân, sao làm nhiều vừng thế, chẳng lẽ dùng làm nguyên liệu chính.”
“ Đúng vậy, bánh trôi có rất nhiều loại, rất nhiều nhân, thịt, đỗ, nhưng vừng mới là ngon nhất, thứ khác ta đều coi là dị loại.”
Làm nhân bánh trôi là công việc đòi hỏi tay nghề cao, mỡ lợn, đường, mứt hoa quả cần tỉ lệ chính xác, tỉ lệ đúng thì là mỹ vị nhân gian, còn sai ... mùi vị không hình dung nổi.
Trù nương béo nhìn Hoắc Quang cho ba loại đầu vào cái lồng cực lớn, nhưng không dám nói nhiều, nhìn ra vị tiểu gia này đang hưng phấn lắm, làm nó cụt hứng không có kết quả tốt.
“ Hấp một ngày một đêm, tới khi đó vừa mềm vừa thơm, ta sẽ chế nước chấm, mọi người đợi mà ăn.” Hoắc Quang leo lên cả cái bếp cao, nhìn Vân Âm, Tào Tín ở dưới đất tự tin tuyên bố, như đại vương sơn trại vừa đi đánh cướp về:
Tống Kiều thò đầu sang nhìn:” Chàng mặc chúng làm bừa thế à?”
Vân Lang cười:” Đó cũng là quá trình học tập đấy.”
Tống Kiều ảo não, giờ mới có Vân Âm, Tào Tín, năm sau thêm ba đứa Hoắc Nhất, Hoắc Nhị, Hoắc Tam rồi Lý Vũ, trong nhà tha hồ mà đau đầu.
“ Nghĩ gì thế hả?” Vân Lang vỗ mông Tống Kiều một cái:
“ Đại Vương đang nhìn kìa.”
“ Nó thì biết cái rắm.”
Đại Vương gầm một tiếng kháng nghị bỏ đi, không quên tha theo cái thảm rách của mình.
Ngày hôm sau, bột nếp Vân Lang muốn đã có, nhân bánh trộn xong.
Vân Lang thích dùng tay nặn bánh, không thích lấy cái giần lăn ra, nhưng nặn tay cả trăm cái bánh thì y không đủ kiên nhẫn, vì người muốn ăn ngày càng nhiều.
Vì thế dưới sự chỉ huy của Vân Lang, các trù nương dùng giần lăn bánh.
Nhân chấm ít nước, sau đó đặt lên cái giần trải vải, dùng sức lắc, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhân bánh trón dính bột nếp trắng cứ to dần lên, cuối cùng biến thành cái bánh nguyên tiêu tròn vo.
Hoắc Quang dẫn một đám trẻ con nhìn chảy nước dãi, chưa biết vị ra sao, nhìn hình dáng đã muốn ngoạm một miếng rồi.
“ Sao còn ở đây?” Vân Lang nhìn đám Hoắc Quang tụ tập trong phòng làm bánh thì ngạc nhiên:
Trù nương béo vê áo nói:” Món tam sinh của tiểu lang hỏng rồi, bị cháy, nồi sắt cũng sập rồi.”
“ Hả?”
“ Vốn chỉ bị nung đỏ, Hoắc tiểu lang đổ nước lạnh vào, thế là ...”
Củi không tới mức khiến nổi sắt Vân thị bị cháy được, chỉ có một khả năng, Hoắc Quang lười không muốn phải thêm củi liên tục, thế là nó dùng than đốt lâu hơn ...
“ Mổ thêm con trâu khác.” Vân Lang quay sang bảo Lương Ông:” Chi phí trừ tiền hàng tháng của Tiểu Quang.”
(*) Chuyện lớn thì viết vài dòng qua loa, làm bánh thôi thì mất hơn chương :v Cảm thấy có lỗi với phần giới thiệu truyện hoành tráng.