Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 797 - Q5 - Chương 116: Vân Lang Là Thứ Lừa Gạt. (2)

Q5 - Chương 116: Vân Lang là thứ lừa gạt. (2) Q5 - Chương 116: Vân Lang là thứ lừa gạt. (2)

Hoắc Quang biết sai, nên hôm nay đặc biệt hiểu chuyện, bánh làm xong liền bê cho Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Lý Cảm mò sang ăn chực.

Chỉ là khi bánh bê lên thì quá ít, nhìn đám trẻ con đứa nào đứa nấy mặt đầy thỏa mãn là biết chúng nếm trước mất rồi.

Hoắc Quang thấy sư phụ nhìn mình, vội cười nịnh:” Đệ tử lo bánh chưa chín, kiếm các sư đệ sư muội thử xem đã được chưa.”

Tào Tương gắp một cái bánh nguyên tiêu cho vào mồm, dẻo thơm ngọt, rất đã:” Xem ra chín rồi, nhi tử, con nếm mấy cái?”

Tào Tín vừa giơ năm ngón tay lên bị Hoắc Quang trừng mắt vội thu lại ba cái, chỉ là hơi muộn, ai cũng nhìn thấy rồi, người lớn cười phá lên, đám trẻ con thì tức giận. Tào Tín ân hận không thể cho tay vào mồm cắn đứt ngón tay.

“ Đáng thương, nhi tử Tào Tương ta vì thay cha già nếm thử mấy cái bánh mà thiếu chút nữa mất ngón tay, hôm nay phải ăn nhiều một chút, bù lại ngón tay của nhi tử.” Bánh đã ít mà Tào Tương còn vô sỉ gắp đầy miệng nói:

Hoắc Khứ Bệnh thấy Nhất Nhị Tam nhà mình thèm thuống nhìn bánh trong bát, múc cho mỗi đứa một cái, ba cái miệng đồng loạt há to, làm hắn như đang nhồi vịt.

Lúc này đâu ai nhận ra hán tử thề diệt sạch Hung Nô, chỉ là người cha bình thường.

Vân Âm sớm chui vào lòng phụ thân, nó đã ỷ mình là Đại sư tỷ ăn chán chê, còn lắc tay phụ thân muốn đem toàn bộ bánh đi nấu.

Lý Cảm rất vô lý, hắn ăn bánh nguyên tiêu lại đi uống rượu, còn nhìn vầng trăng tròn sắp xuất hiện cảm khái:” Một món ăn mà khiến người ta sinh cảm giác cha hiền con hiếu, thật không dễ. Nhớ huynh đệ ta nhiều năm trước cưỡi ngựa giương cung tung hoành thảo nguyên khoái ý biết bao, nay vì đám nhỏ này, không dám chết, không nhẫn tâm mà chết.”

Hoắc Khứ Bệnh cười:” Giết sạch Hung Nô rồi thì ngày tháng này sẽ là mãi mãi.”

Tào Tương lười nhác nói:” Ta chẳng muốn đánh trận, cứ thế này mãi cũng tốt rồi, A Lang, ngươi thì sao?”

“ Ta muốn quay về núi, cùng Đại Vương sống cuộc đời săn bắn kiếm ăn xưa kia.”

Vân Lang nói rồi phất tay, Lương Ông đứng đợi một bên lập tức châm cái đèn lồng đỏ cực lớn, tiếp đó từng cái đèn lồng được phó dịch đốt lên.

Hai hàng đèn lồng đỏ kéo dài thành con rồng dẫn tới tận sơn cư, ánh lửa đỏ chiếu sáng cả Vân thị như tiên cảnh, đám trẻ con tức thì quên cả ăn nhảy múa rèo hò kéo ùa ra ngoài.

Lưu Triệt cũng vừa ăn bánh nguyên tiêu, nhìn hai con rồng đỏ rực hiện lên ở Vân thị, ghen tỵ nói với A Kiều:” Nơi này không náo nhiệt bằng Vân thị.”

“ Đang đợi bệ hạ lên tiếng đó thôi, nếu không ai dám biến Trường Môn cung sáng choang như vậy.” A Kiều nói xong vỗ tay một cái:

Đại Trường Thu nhận lệnh châm một cái đèn nhỏ, sau đó buông tay, cái đen men theo cáp treo trượt xuống, tức thì một hành lang đèn lồng đỏ xuất hiện.

Lưu Triệt đang kinh ngạc thì trước mắt bừng sáng, một tòa đăng sơn cao ba tầng tỏa sáng rực cả một vùng, khi con phượng hoàng bảy màu trên đỉnh đăng sơn toàn bộ sáng lên, mắt Lưu Triệt muốn lồi ra khỏi tròng.

Cùng lúc đó toàn bộ cung nga, hoạn quan quỳ xuống bái lạy con phượng hoàng, mũi A Kiều hếch lên, kiêu ngạo vô cùng.

“ Công tượng nơi nào làm nên thứ kỳ diệu này?” Lưu Triệt ngửa cổ ngắm nhìn đăng sơn rực rỡ muôn màu, tán thưởng không thôi:

A Kiều nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Lưu Triệt phì cười:” Do cung nô làm đấy.”

“ Cung nô làm được sao, vì sao trẫm ở trong cung chưa từng thấy?”

“ Vì bọn họ không dám làm mà thôi, trong cung quy củ quá nhiều, càng làm càng dễ phạm sai lầm, nên chỉ dám làm những cái cũ, tránh khỏi bị chặt đầu, ăn đòn, nên những thứ ở trong cung mới buồn chán như thế.”

Lưu Triệt trầm ngâm:” Có phải nàng đang khuyên gián trẫm, thấy trẫm quá khắt khe với người dưới.”

A Kiều lắc đầu:” Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, thiếp thân thấy sao nói vậy thôi, không quan tâm tới chính sự, dù sao thiên hạ tốt hay xấu là của bệ hạ.”

Lưu Triệt thở dài:” Còn nói không phải nữa đi, ngay cả nàng cũng không dám nói thẳng với trẫm rồi, trẫm thân là thiên tử, một lời thật cũng khó nghe, suốt ngày bị người ta dối trá, người ta tính kế, nếu buông lỏng một chút, chỉ e sớm không chỗ chôn thây.”

A Kiều quỳ xuống:” Bệ hạ lập vạn thế kỳ công, con dân có ai không thấy, mặc dù nhiều năm qua mọi người sống cực khổ, nhưng khổ mà yên tâm, không sợ Hung Nô cướp bóc, không lo tham quan chén ép.”

“ Nay điểm yếu duy nhất của Đại Hán là bách tính quá nghèo khổ, bệ hạ đã đuổi Hung Nô, yên thiên hạ, sao không cho bách tính một cuộc sống giàu có. Thiếp tin, bách tính giàu có, thiên hạ sẽ tự an, bệ hạ không cần lúc nào cũng phải đề phòng hạng tiểu nhân nữa, một khi có kẻ làm nguy hại quốc vận, thậm chí không cần bệ hạ ra tay, bách tính không cho chúng đường sống, thiên hạ như thế, ai lay chuyển được?”

Lưu Triệt ra hiệu cho A Kiều đứng lên, trầm mặc không nói, hiểu ẩn ý của nàng.

Biến hóa của Thượng Lâm Uyển bao năm qua không thoát khỏi tầm mắt hắn, từ nơi hoang vu chỉ có dã nhân, thợ săn thành nơi phồn hoa hàng đầu Đại Hán.

Biến hóa ấy một hai năm không nhìn ra, nhưng dăm ba năm nhìn lại, đó đúng là sự thay đổi đảo lộn nhận thức.

Nay sản xuất ở Thượng Lâm Uyển còn vượt xa cả Dương Lăng ấp, mà đây mới chỉ là bắt đầu, Phú Quý thành vẫn là công trường ngổn ngang, vì thế không ai nói được vài ba năm nữa sẽ thế nào.

Sự thực là thứ có sức thuyết phục nhất, mọi biến hóa này xuất hiện từ lúc có Vân thị.

Dựa vào sự giàu có của Thượng Lâm Uyển, đại quân vượt qua được thời khắc gian nan nhất, dù quân đội làm hao tốn bảy phần thuế, hắn vẫn không phải tăng thuế với bách tính, quốc lực không vì hắn hiếu chiến mà tiêu hao, lại còn ngày một cường thịnh.

Những tiến bộ đó sao Lưu Triệt chẳng biết? Nhừng lời A Kiều ám chỉ điều gì, sao hắn chẳng nhận ra.

Lưu Triệt cùng A Kiều đi dưới đèn lồng kỳ ảo, ngắm nhìn những chiếc đèn đủ kiểu dáng màu sắc độc đáo cung nhân nghĩ ra, đi đến đâu cảm thán tới đó, tâm tình hiếm khi tốt như vậy.

“ Phía tây bắc sao tối đen như vậy? Quá thê lương.” Đi lên cái đình trên ngọn đối đất, Lưu Triệt chỉ phía tây bắc hỏi:

“ Nơi đó không thể có lửa, đó là kho lương thực, tơ lụa, muối, bình thường còn không có phép mang thứ dễ cháy vào, sao có thể đốt đèn.”

Lưu Triệt gật gù:” Đều đầy phải không?”

A Kiều mỉm cười:” Đều đầy ạ, so với kho chất đầy lương thực cũ, tiền rỉ sét của tiên đề còn dư dả hơn.”

Lưu Triệt thở dài, quay sang nhìn A Kiều:” Nàng có thể bảo với Vân Lang, sau này trẫm sẽ không giết y, bất kể y làm gì, lai lịch ra sao.”

A Kiều ngạc nhiên:” Thế thôi?”

“ Còn thế nào, trẫm không định hỏi lai lịch của y nữa, bất kể y là người hay quỷ, trẫm cũng không truy hỏi sao y nhất định phải canh gác cái lăng mộ hoàng đế tiền triều nữa, càng không muốn biết di chỉ Khoa kỹ Tây Bắc nơi nào, chẳng lẽ nàng thấy ân điển này chưa đủ?” Giọng Lưu Triệt lớn lên:

A Kiều miệng không khép lại được, lắp ba lắp bắp:” Hoàng đế tiền triều? Thủy hoàng lăng? Ở, ở ngay đây sao?”

Lưu Triệt hừ lạnh:” Chính là ngọn đồi sau Vân thị, trẫm năm xưa thiết lập Thượng Lâm Uyển vì biết Thủy hoàng lăng nằm ở nơi này, phái người tra xét, hừ cuối cùng cũng ra. Vốn trẫm để đó là đợi thứ dư nghiệt tiền triều đó phát động để trẫm vét trọn ổ, không ngờ bao năm qua y không làm gì hại Đại Hán, còn lập kỳ công cái thế. Trẫm không hứng thú tra y nữa, còn cho y làm quan nội hầu, đã đủ rộng lượng chưa?”

“ Các ngươi kẻ nào kẻ nấy luôn oán trách trẫm quá hà khắc với đại tài.”

“ Khoan, khoan … ý bệ hạ nói, y là dư nghiệt Đại Tần?” A Kiều nhất thời thấy đầu óc lẫn lộn, bao năm qua người thân cận nhất với nàng lại là thứ dư nghiệt khốn kiếp:

“ Trẫm chưa có chứng cứ trực tiếp, nhưng dám khẳng định tám phần.”

Bình Luận (0)
Comment