“ Thiếp, thiếp muốn bóp chết y.” A Kiều giật một món trang sức tinh xảo trên đầu ném xuống đất, còn dẫm mạnh mấy phát, cảm giác giống như bị phản bội:
“ Nên thế, thứ khốn kiếp lòng dạ bất trắc đó phải ngũ mã phân thây.” Lưu Triệt ở bên đổ dầu vào lửa:
“ Không ngờ y lừa thiếp lâu như vậy.”
“ Ha ha ha, lòng người hiểm ác, tuyệt đối không phải nữ tử đơn thuần như nàng có thể dự liệu, con người nàng, ai tốt với nàng, nàng tốt lại, giờ thấy thế nào? Vân Lang là kẻ lừa đảo, không những lừa nàng, còn lừa đám Khứ Bệnh, Tào Tương, lừa hết cả thiên hạ, tiếc là không lừa được trẫm.”
“ Người khác có thể quên Thủy hoàng đế, trẫm thì không, từ thời Văn hoàng đế đã không còn là bí mật nữa rồi. Mấy vị sư phụ của Hà Sầu Hữu vì sao nhận lời Lữ hậu giúp Huệ đế, nàng không cho rằng Huệ đế ưu tú tới mức khiến Thương Sơn Tứ Hạo cam tâm bán mạng chứ?”
A Kiều hoảng sợ thực sự:” Chẳng lẽ vì Thủy hoàng lăng?”
“ Đúng thế, Lữ hậu dọa khai quật Thủy hoang lăng uy hiếp, Thương Sơn Tứ Hạo khi đó dù đều trên tám mươi vẫn bôn tẩu vì Huệ đế, lấy uy vọng cực cao bôn tẩu mở đường cho Huệ đế. Dù vậy họ không yên tâm, để lại Hà Sầu Hữu giám sát hoàng gia chấp hành minh ước.” Lưu Triệt tuy cười, nhưng ánh mắt hung hăng như trâu chọi:” Vân Lang là cái gì? Trẫm đoán, y rất có thể chính là một mạch thái tể còn sót lại trông giữ lăng, nàng nghĩ tùy tiện một sơn môn có thể bồi dưỡng ra loại nhân tài như vậy à? Từ xưa tới nay có nhân tài nào không phải dày công bồi dưỡng ra?”
“ Chỉ có dốc hết quốc lực Tiền Tần, dồn vào một người nên khiến học vấn của y lên tới đỉnh cao như thế, nên y mới tiếu ngạo thiên hạ, coi anh tài Đại Hán như rác.”
“ May là bọn họ chỉ cảm niệm đại ân của Thủy hoàng đế, trong lòng không có chí lớn, muốn Thủy hoàng đế vĩnh viễn an nghỉ trong cung mà thôi. Mấy chục năm qua, tộc nhân Hạng thị bị lăng vệ giết sạch, lăng vệ cũng tử thương hết, chỉ còn lại Thái Tể và Vân Lang, Thái Tể chết rồi, Vân Lang là hào quang cuối cùng của Tần quốc.”
“ Từ khi Vân Lang xuống núi đã chứng tỏ y bỏ tuân thủ ý chí của Thủy hoàng đế, nói y là phản đổ của Tần quốc cũng được. Trẫm xưa nay dùng người tài không câu nệ tiểu tiết, Vệ Thanh là mã nô, trẫm còn gả tỷ tỷ cho. Hoắc Khứ Bệnh là con tư sinh, thế thì sao, trẫm phong làm Quan Quân hầu.”
“ Còn Vân Lang, dư nghiệt Đại Tần thì thế nào, trẫm cho cơ hội dương danh lập vạn, cho y quan cao tước dày. Vậy mà nàng và Trường Bình lại nói trẫm bóc lột chèn ép Vân Lang quá mức. Hừ, trẫm đang thành toàn cho lòng trung thành của y, nếu không trẫm đào bào tàng Thủy hoàng lăng lên rồi.”
Nghe Lưu Triệt nói một tràng dài, sắc mặt A Kiều dần dần khôi phục bình thường, song vẫn hậm hực:” Bệ hạ là đế vương, lòng dạ rộng lớn, thiếp là tiểu nữ tử, ai lừa gạt thiếp sẽ không có kết quả tốt.”
“ Tùy nàng, đừng giết y là được, kẻ này thân mang vinh diệu cuối cùng của Tần quốc, trẫm muốn chính mắt y nhìn thấy một đế quốc còn cường đại hơn tiền Tần xuất hiện, khiến y phải cống hiến cho giang sơn của trẫm, ha ha ha.”
A Kiều dậm chân hét lên:” Đại Trường Thu, đưa y sang đây cho ta, y dám lừa ta, hôm nay ta xem y làm trò khỉ, xem y định lừa gạt tới khi nào.”
Ngồi ở Nghênh Phong lâu của Vân thị có thể thấy được đăng sơn của Trường Môn cung, sau khi đốt lên, tới cả Tào Tương cũng phải tán thưởng không thôi.
Gió đêm xuân đuổi tìm ngàn cây,
Càng rơi xuống, tựa mưa sao.
Bảo mã điêu xa hương ngập đường
Tiếng tiêu phượng lay động,
Ấm ngọc toả sáng,
Một đêm cá rồng vui múa
Tào Tương lại lần nữa tài hoa bộc phát làm Vân Lang quay mặt sang nơi khác nôn ọe.
“ Cá rồng vui múa là cái gì?” Lý Cảm nghiền ngẩm thi từ hỏi:
“ Là vũ đạo vừa giống rồng, vừa giống cá, nhà quý nhân mới có, tước vị ngươi chưa đủ nên chưa được thấy.” Tào Tương vênh mặt trả lời như thật:
Lý Cảm gật đầu tin ngay, trước thời hắn Lý thị chưa phải hầu tước, rất nhiều lễ ngộ không có.
Cẩu Tử đột nhiên đi vào, đưa cho Vân Lang một tờ giấy, mặt bình thản, nhưng tay run run đã bán đứng hắn.
Vân Lang liếc mắt qua, chỉ có bốn chữ "hoàng lăng bại lộ", bút tích của Hà Sầu Hữu, vẫn nói cười với ba người Tào Tương, thuận tay đốt đi.
Thủy hoàng lăng lớn như thế, nói không ai biết là không thể, Lữ hậu trước kia đã biết, hoàng đế sau này không biết thì vô lý quá, chẳng qua vì nhiều nguyên nhân mà không hành động thôi.
Giờ biết thì tốt, đem hết chuyện trong lòng nói rõ ra, trừ được mối họa ngầm kia, Vân Lang đã chuẩn bị cho ngày này rồi, hồi hộp có, sợ hãi bất ngờ thì không.
Người tới Vân thị tất nhiên là Đại Trường Thu, từ mặt ông ta không nhìn ra manh mối gì.
Nghe nói A Kiều mời, Tào Tương nói:” Ta cũng muốn đi.”
“ Có cả bệ hạ.”
Tào Tương rất thiếu nghĩa khí ngồi ngay xuống, vỗ vai Vân Lang:” Lên đường bình an.”
Vân Lang và Đại Trường Thu đi trên con đường nhỏ u tối, Đại Trường Thu nói:” Quý nhân nói, tối nay ngài không được nói dối câu nào.”
Vân Lang cười:” Ta chưa bao giờ nói dối nương nương.”
“ Không khí hôm nay không đúng, trước kia luôn là bệ hạ nổi giận, quý nhân vui vẻ ra mặt, hôm nay ngược lại, cẩn ứng phó cẩn thận.”
“ Quang minh chính đại, đó là thứ Vân thị ta theo đuổi.”
“ Vậy là tốt nhất.”
Vân Lang đi vào đại điện Trường Môn cung, chỉ thấy A Kiều ngồi quỳ trên đệm, mặt lạnh tanh, một người quen làm hoàng hậu, chưa bao giờ thiếu thứ gọi là uy nghiêm.
Lưu Triệt đứng bên giá sách xua tay:” Chinh chủ bên kia, có thể coi như trẫm không tồn tại.”
Vân Lang thi lễ xong ngồi xuống trước mặt A Kiều, thấy hai mắt nàng tóe ra lửa, hỏi thẳng:” Nương nương có chuyện gì muốn hỏi?”
A Kiều giọng khẽ khàng:” Ta chưa bao giờ hỏi sư môn của ngươi, hôm nay có thể nói cho ta không?”
Vân Lang mỉm cười:” Thần là môn hạ của Khoa kỹ Tây Bắc.”
Nghe Vân Lang trả lời thản nhiên như không, bầu ngực của A Kiều phập phồng lên xuống, nhìn xoáy vào mắt Vân Lang hỏi tiếp:” Ân sư của ngươi đâu?”
Vân Lang thương cảm:” Năm năm trước người đã qua đời.”
“ Phần mộ nơi nào, bản cung muốn đi tế điện một phen.”
“ Ở hậu sơn Vân thị, gia sư là lãng nhân sơn dã, xưa nay không thích thế tục nhân gian, không dám phiền tới đại giá của nương nương.”
“ Ngươi còn muốn bảo vệ lăng mộ của Thủy hoàng lăng bao lâu?” A Kiều đang định hỏi tiếp thì giọng âm u của Lưu Triệt đã mất kiên nhẫn chen ngang, với trí thông minh của Vân Lang, nếu A Kiều còn quanh co, tên này thế nào cũng đoán ra:
Vân Lang giọng không đổi:” Các thần vệ bảo vệ Thủy hoàng lăng đã chết hết, thần không có nghĩa vụ bảo vệ Thủy hoàng lăng, chỉ là ân sư bên trong, thần chỉ bảo vệ lăng mộ của ân sư thôi.”
Lưu Triệt đặt sách xuống, cái bộ dạng thản nhiên của Vân Lang làm hắn chướng mắt vô cùng:” Nàng xem, nàng xem, y lúc nào cũng có lý, rõ ràng là dư nghiệt tiền Tần, giờ lại nói là lăng mộ ân sư.”
Vân Lang chắp tay dõng dạc nói:” Đại Tần không còn, chỉ còn lại thi thể một vị hoàng đế chôn trong núi sâu, dù sống có hiển hách bao nhiêu, chết rồi cũng chỉ là nắm đất vàng, không cần nhắc tới. Ân sư của thần thì khác, Vân Lang không cha không mẹ, là ân sư nuôi dưỡng dạy bảo, ngày xưa chỉ có hai sư đồ một con hổ, sống sơn động, ăn rau dại, uống nước suối, đuổi mãnh thú, sống không khác gì dã nhân. Tuy thê thảm, song có ân sư dạy dỗ, có hổ làm bạn, ăn không đủ no cũng không thấy khổ.”
“ Thủy hoàng lăng tuy ở trước mắt, hùng phong Đại Tần vẫn ở bên tai, nhưng âm dương đã cách biệt, dù Thủy hoàng đế có sống lại thì sao, với thái thế thiên hạ hiện nay, chẳng qua là thêm một ông già mà thôi. Ân sư trước khi chết đã lệnh thần hạ đoạn long thạch, rời Ly Sơn ...”