“ Dù ngươi nói thế nào vẫn là dư nghiệt tiền Tần.” Lưu Triệt thấy A Kiều bị những lời thâm tình của Vân Lang làm động lòng, hắn không định bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng, cười nhạt:
“ Thần không phục, ân sư mấy đời ở trong thâm sơn, canh giữ một đế vương đã chết, dù tài cái thế thì cũng chỉ làm bạn với hổ với hươu, luận tới trung thành, ai so được với một mạch thái tể?” Vân Lang đột nhiên nói lớn, hai mắt đỏ hoe đấm bàn:” Lão tổ chết rồi, gia gia lên thay, gia gia chết, nhi tử thay, nhi tử chết, đệ tử kế thừa ... Năm qua năm, tháng qua tháng, dài như vô tận.”
“ Thần có một vị sư huynh, nghiên cứu y thuật tới xuất thần nhập hóa, khi đi hái thuốc bị thợ săn ngu xuẩn một đao chặt đầu, đem tới quan phủ đổi lấy hai trăm đồng tiền ... Hắn nào có biết cái đầu kia chứa y thuật tuyệt thế có thể cứu sống cả người chết.”
“ Lại có một vị sư thúc, rất thích nằm dưới trời sao, chỉ dạy cho thần toàn bộ vị trí sao trời, dùng những lời thú vị nhất giảng giải cách sao trời vận chuyển, vậy mà vì một mớ rau dại, bất cẩn gặp phải gấu lớn, bị phân thây.”
“ Một người có thể thông qua mây trời mà tính ra biến hóa thời tiết, dự báo mưa gió trong vòng mười không sai một ly, vốn phải làm trong ti nông tự tạo phúc bách tính. Vậy mà vì Hạng thị xâm nhập, phải cầm đao lên chiến đấu với kẻ địch hung hãn nhất, trước khi chết còn bảo thần, mai trời mưa to, đừng ra ngoài chơi ... Vân Lang khóc hết nước mắt.”
Bất tri bất giác, Lưu Triệt nhìn trời sao không nói không rằng, còn A Kiều thì nước mắt tuôn rơi, nhìn Vân Lang đầy thương hại, cảm tưởng y như dê con lạc bầy, chỉ muốn ôm vào lòng vỗ về.
“ Có một buổi sáng, ân sư bảo thần mang cơm cho Trần sư huynh sống trong sơn động, sợ huynh ấy nghiên cứu toán học quá si mê quên ăn quên ngủ mà chết. Thần thích vị sư huynh này nhất, tuy nghiên cứu học vấn khô khan nhất, nhưng lại là người hóm hỉnh nhất, luôn dùng câu đố thú vị để dạy thần cách làm toán.” Vân Lang càng nói càng bi thương vô hạn:” Trần sư huynh thấy thần ham chơi, chỉ thích kiếm cái bỏ mồm, thường khuyên nhủ, nói toán học là môn học vấn hữu dụng nhất trên đời, là cơ sở mọi môn cách vật, học tới cực hạn, có thể tính toán được cả tương lai ...”
Nói rồi chấm nước trà viết con số Ả Rập từ 1 tới 10:” Đó là cách viết từ một tới mười theo kiểu con số, chỉ mười số tuy đơn giản, nhưng bao hàm mọi biên hóa đất trời.”
Lưu Triệt người khẽ run lên hỏi vội:” Người này còn sống không?”
Vân Lang cười thảm:” Trong Thủy hoàng lăng có sông hồ làm bằng thủy ngân, địa cung kín gió, hơi thủy ngân tràn ngập, người tiếp xúc là chết. Trần sư huynh vì nghĩ cách loại trừ thủy ngân, đích thân mạo hiểm, ba ngày sau trở về, toàn thân sưng vù, da thịt đen xì, cuối cùng hộc máu mà chết.”
A Kiều nhớ ra:” Ta nhớ rồi, ta nhớ rồi, có một lần ngươi ở trong núi về, sau đó bệnh rất nặng, Đại Trường Thu nói ngươi bị trúng độc.”
Giọng Vân Lang có chút sụt sùi:” Đó là ngày ân sư mất, thần theo ước nguyện cuối cùng của ân sư, đưa người vào Thủy hoàng lăng, không may trúng độc.”
“ Ta biết, đó là vị lão tiên sinh dạy học cho đám trẻ con trong trang, khi đó Đại Trường Thu còn hiểu lầm ngươi làm chuyện đại nghịch.” A Kiều lau nước mắt quay sang trách móc Lưu Triệt:” Bệ hạ đã biết những hiền tài này tồn tại, sao không chiêu lãm xuống núi.”
Một đám dư nghiệt tiền Tần vậy mà thoắt cái thành hiền tài rồi, Lưu Triệt hừ một tiếng, không thèm đáp.
Vân Lang liên tục lắc đầu:” Nếu gia sư vẫn còn, bệ hạ tới chiêu lãm, họ sẽ tử chiến tới cùng chứ không chịu xuống núi, tới giờ thần vẫn không hiểu, vì sao họ thà để tuyệt thế tài hoa mục nát cùng cỏ cây chứ không chịu tạo phúc bách tính.”
Lưu Triệt tiếc nuối vô cùng, nghiến răng nghiến lợi:” Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, thái tể coi Thủy hoàng đế là tri kỷ, làm vậy có gì lạ. Chỉ tiếc Khoa kỹ Tây Bắc xuất hiện kẻ phù phiếm như ngươi, trên không nhớ ân cổ nhân, dưới không có lòng trung, bất chấp sư môn vinh diệu, tiết tháo cá nhân, chỉ biết sống vì mình, ngươi mới là sỉ nhục của sư môn, còn mặt mũi nào bình phẩm bậc chí sĩ đạo đức.”
Vân Lang xấu hổ cúi đầu xuống:” Thần không đành lòng để học vấn thất truyền mới hạ sơn.”
Lưu Triệt muốn nhổ nước bọt, thấy làm thế không ổn nên nhịn, nén lửa giận vì mất vô số anh tài, quát:” Cút xéo.”
Vân Lang còn muốn biện giải, A Kiều khẽ khàng nói:” Lui đi, tâm tình bệ hạ không tốt, đợi bệ hạ nguôi giận hẵng nói.”
Vân Lang thi lễ đi ngược lùi khỏi Trường Môn cung.
Lưu Triệt vẫn thở phì phò, đi qua đi lại, tay thi thoảng lại vung lên:” Trẫm biết mà, trẫm biết mà, chỉ cần gặp y là lửa giận của trẫm không sao ức chết. Nàng xem, rõ ràng thứ dư nghiệt tiền Tần, lừa dối hết thiên hạ, giờ nói một hồi lại biến thành lỗi của trẫm, những kỳ tài kia chết do sai lầm của trẫm vậy.”
A Kiều chấm nước mắt:” Bệ hạ không nghĩ xem, một đứa bé hoạt bát sôi nổi, chỉ có một con hổ làm bạn, sống trong rừng sâu sống khổ sở ra sao? Thiếp năm xưa chuyển tới Trường Môn cung, có vô số cung nga làm bạn, vậy mà vẫn thấy cô tịch vô cùng.”
“ Nếu Vân Lang giống các cao sĩ kia, lấy kiến thức làm vui, lấy trăng sao làm bạn, bệ hạ tổn thất càng nhiều. Bao năm qua Vân Lang cống hiến cho quốc triều, trên dưới đều thấy, bệ hạ nên mừng y khác biệt, mà không nên khinh bỉ y không có quyết tâm sát thân thành nhân.”
“ Hừ, trẫm lúc nào cũng không có được thứ tốt nhất, trời cao chỉ cho trẫm thứ khốn kiếp dùng tạm.” Lưu Triệt vẫn đi đi lại lại không thôi, càng nghĩ càng thấy tức, ngồi không đi lại để giải tỏa, hắn sợ mình nổ tung mất:
Đại Hán có vô số danh thần mãnh tướng, có vô số liệt sĩ trung trinh nguyện mất đầu vì hắn, lại thiếu người như Vân Lang.
Tưởng tượng cảnh Vân Lang ngồi gặm chân gà nghe các cao nhân truyền thụ học vấn cao thâm nhất thế gian, thậm chí hắn nhìn thấy Vân Lang tham lam gặm khúc xương tới khi không còn miệng thịt nào, sau đó cho con hổ ngu ngốc béo tốt, học vấn cao diệu thì vào tai nọ qua tai kia ... cuối cùng chẳng để lại gì, Lưu Triệt đau đớn khốn siết.
Lại nhớ chuyện một y giả cao minh bị thợ săn ngu xuẩn chặt đầu lấy hai trăm đồng, Lưu Triệt muốn hộc máu, ôm ngực từ từ ngồi xuống.
Một tên tham ăn ngu xuẩn giúp Đại Hán biến hóa lớn như vậy, không dám tưởng tượng nếu tiếp nhận trọng vẹn cao sĩ Khoa kỹ Tây Bắc còn thế nào, cay đắng đấm sàn nhà:” Thiên hạ có hiền nhân, trẫm bỏ quên bọn họ, là lỗi của trẫm, trẫm quá để ý tới chuyện nhỏ nhặt, quên rằng thiên chức hoàng đế là dung nạp cả thiên hạ ...”
Vân Lang đi một bước, giày lại phát ra tiếng lẹp bẹp, vì mồ hôi toàn thân đã chảy hết vào giày rồi, cảm giác mình sắp bệnh nặng rồi ...
Đại Trường Thu thấy Vân Lang bước đi gian nan thì tới đỡ, cầm tay y, thấy bàn tay đó ướt mà lạnh băng:” Qua rồi, qua rồi, không nên nghĩ nữa, ngày sau còn dài, chuyện cũ cữ để trôi qua đi .... Trước kia nghi ngờ hầu gia ngài khi sư diệt tổ, thật có lỗi.”
Vân Lang xua tay, tới con đường nhỏ thông tới hai nhà, bảo muốn đi một mình, Đại Trường Thu đứng xa nhìn theo bóng lưng cô độc của Vân Lang loạng choạng đi từng bước mà thở dài.
Trời quá tối, Vân Lang bước thấp bước cao đi tới hết đường nhỏ, nhìn thấy Hoắc Quang cầm đèn lồng đợi ở cuối đường, thều thào nói:” Giải trừ cảnh báo.”
(*) Vân Lang đúng là thứ lừa đảo mà, đọc truyện ở góc độ Vân Lang nên thấy y bị ấm ức, kỳ thực đổi góc nhìn Lưu Triệt mới chịu nhiều ấm ức hơn.