Hoắc Quang đang nóng ruột đi qua đi lại, vừa thấy Vân Lang về thì đi nhanh tới đỡ lấy sư phụ, giọng hơi run:” Bệ hạ thực sự biết rồi sao?”
Vân Lang thở dài:” Hoàng đế chắc chắn biết lâu rồi, hắn chỉ đợi thời điểm thích hợp lấy ra đả kích tâm trí ta, để ta làm nô phó cho hắn.”
Hoắc Quang nắm chặt tay kích động nói:” Chúng ta không làm nô phó cho bất kỳ ai, chúng ta là thần, chúng ta mới là người nắm giữ thế giới này. Hoàng đế chỉ khống chế được thân thể người ta, sớm muộn cũng có một ngày bị người ta thoát ra, chúng ta không chế tư duy cả thế giới mới là đạo lâu dài, học sinh không quên lời sư phụ dạy.”
Vân Lang vỗ vỗ vai nó mấy cái, lúc này y không muốn nhiều lời, về tới chủ lâu chuẩn bị thay y phục, Tống Kiều thấy vậy vội vàng đi lấy một bộ đồ khô mang tới:” Vừa rồi Cẩu Tử canh bên Triết Nhi, không nói không rằng, trông đáng sợ lắm, có chuyện gì thiếp không biết à?”
Thay quần áo khô thoải mái rồi, Vân Lang mới cười yếu ớt:” Cái ngọn đồi sau lưng nhà ta chính là Thùy hoàng lăng đấy, ta ở đây là để trông giữ nơi đó, hôm nay hoàng đế phát hiện.”
Thân thể Tống Kiều run lên.
“ Nàng có sợ không?”
Tống Kiều nỗ lực trấn tĩnh:” Không sợ, từ khi gả cho chàng, hai chúng ta là một, dù chuyện gì xảy ra cũng cùng tiến cùng lui, phải làm sao, chỉ cần phu quân nói một câu thôi, cả nhà đồng lòng với chàng.”
Vân Lang nắm tay Tống Kiều:” Không sao chuyện giải quyết rồi, sau này ta thong thả kể cho nàng.”
“ Vậy là được, sau này thiếp không hỏi nữa.”
“ Bí mật đã không giữ được nữa rồi, để một số người biết vẫn hơn, dấu diếm bao lâu như thế là ta có lỗi.”
“ Chàng nói ba vị thúc thúc sao?” Tống Kiều ngồi xuống bên cạnh Vân Lang:” Thiếp thấy không cần, nói rồi chỉ thêm hoang mang, bọn chàng huynh đệ tình thâm, không có nghĩa là chuyện gì cũng nói. Hoắc thị, Tào thị, Lý thị đều có bí mật, nhà ta cũng thế, chẳng phải vấn đề có lỗi hay không.”
Vân Lang ôm Tống Kiều một cái:” Xung quanh toàn người thông minh, chỉ có phu quân nàng tự cho thông minh, rốt cuộc là tên ngốc.”
Tống Kiều cười:” Phu quân đã thông minh lắm rồi.”
Vân Lang quay lại tiểu lâu thì ba người kia vẫn chậm rãi uống rượu, rõ ràng đợi y.
“ Sao nhanh thế, ta còn nghĩ phải đợi một lúc nữa chứ.” Lý Cảm buông bát hỏi:
Tào Tương lắc đầu:” Tấu đối với cứu cữu ta thế là lâu rồi đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh thấy Vân Lang mặt phờ phạc, nhíu mày:” Cần bọn ta giúp gì không?”
Vân Lang mệt mỏi xua tay:” Không có gì, chuyện riêng của nhà ta, bị bệ hạ phát hiện, ta xử lý rồi.”
Tào Tương quá hiểu cữu cữu mình, nắm được thóp của người ta thế nào cũng lột da mới thôi, hỏi nhỏ:” Tổn thất lớn không?”
Vân Lang ngồi bịch xuống thở phào, muốn nói gì, cuối cùng chỉ nhe răng cười:” Suýt chết.”
Đúng sai với hoàng đế mà nói chẳng có ý nghĩa gì, hắn chỉ xem chuyện phát triển theo phương hướng có lợi cho ai.
Vân Lang thoát tội chẳng phải vì lời nói của y lay động lòng người ra sao, đống lời dối trá đó chỉ lấy được nước mắt A Kiều. Chủ yếu vì bao năm qua y cống hiến cực lớn cho Đại Hán, dù y là phản nghịch, Lưu Triệt cũng hoan nghênh.
Một phen hú hồn tạm dừng lại ở đây, kết quả có vẻ không tệ.
Sáng sớm mùa đông không có gió, không có sương, mặt trời sáng rực treo trên trời cao, là ngày đẹp trời.
Tâm tình Vân Lang rất tốt, nhất là đánh đòn Hoắc Nhị một trận, tâm tình càng tốt.
Tay cầm gậy gỗ, cưỡi sơn dương, tung hoành trong vườn rau quý giá, chỉ có đám nhi tử của Hoắc Khứ Bệnh dám làm, giờ thì nó gặp họa rồi.
Vân thị tùy giàu có, nhưng không có thói quen chà đạp đồ ăn, từ cơm trưa trở đi, Hoắc Nhị chỉ có thể ăn rau mà nó làm hỏng, trước khi ăn hết, nó không được ăn thứ khác.
Khi những đứa bé khác thịt trứng đầy ụ bát, ăn ào ào thì Hoắc Nhị chỉ có rau xanh.
Trẻ con phạm lỗi là bình thường, không phạm lỗi thì không phải trẻ con nữa, Vân Lang thậm chí cổ vũ chúng khám phá cổ vũ chúng thử nghiệm, phạm sai lầm, chỉ là trước khi làm gì phải cân nhắc hậu quả, thấy mình gánh được thì cứ phạm lỗi.
Hoắc Nhị đưa ánh mắt như con hươu con tội nghiệp qua, Vân Lang vờ như không thấy, bọn tiểu vương bát này chẳng đứa nào vừa.
Xúi bẩy Hoắc Nhị là Hoắc Nhất, có lẽ là nó thấy áy náy nên cúi đầu ăn, Vân Lang biết, nhưng không trừng phạt nó, lừa được người khác là giỏi, nên thưởng không nên phạt.
Hoắc Nhất biết làm hư rau bị phạt, nên nó không làm, Hoắc Nhị cũng biết, nhưng nó vẫn làm.
Thế thì ngu xuẩn rồi, phải phạt.
Chỉ là trừng phạt không thể khiến nó mất cả dũng khí, chừng mực phải nắm chuẩn.
Chỉ là sáng hôm nay ăn cơm không thấy Tô Trĩ đâu, chuyện này thật bất thường, mỗi ngày ba bữa với nàng mà nói là vô cùng quan trọng. Tô Trĩ sinh hoạn rất có quy luật, cực kỳ ít khi phá vỡ thời gian biểu của mình.
Vân Lang ăn qua loa rồi tới phòng Tô Trĩ, phát hiện nàng một mình quỳ trên thảm nhắm mắt chìm vào trong thế giới của mình, thi thoảng cười ngốc nghếch, tới mức y ngồi xuống bên cạnh cũng không nhận ra.
Xem chừng nàng đang chìm trong ảo tưởng hạnh phúc.
Vào mùa đông lông Đại Vương sẽ thẫm hơn, nhất là vằn đen càng thêm bóng lên, rất rõ ràng.
Một cái đầu hổ to tướng từ bên kìa thò vào nhìn ngang ngó dọc trông rất bỉ ổi, không thấy mấy đứa trẻ con phiền phức, nó lạch bạch chạy vào phòng Tô Trĩ, giống như mọi khi, nó nằm bẹp trước mặt nàng, đợi được gãi cổ.
Tô Trĩ bị lông hổ đâm vào tay giật mình tỉnh lại hét lên, lập tức dùng cả hai chân đạp nó ra. Đại Vương cũng bị tiếng thét của nàng làm giật mình, vội vàng đứng dậy cảnh giác nhìn quanh.
“ Cút ra, cút ra, sau này nếu dám vào phòng ta sẽ không có thịt ăn, nghe rõ không hả?”
Đây là lần đầu tiên Đại Vương bị người ta xua đuổi, quất đuôi một cái ngẩng đầu bỏ đi, rất có khí khái nam tử.
Vân Lang chỉ mình:” Muội sẽ không đuổi cả ta đi chứ?”
Tô Trĩ dựa đầu vào vai Vân Lang thủ thỉ:” Huynh là cha của con muội, đuổi huynh đi thì con không có cha à?”
“ Có rồi à?” Vân Lang sáng mắt mừng rỡ:
Tô Trĩ kéo tay y đặt lên bụng mình hớn ha hớn hở:” Con của chúng ta ở đây, huynh nghe đi, nó đang gọi mẹ đấy.”
Lời này rõ ràng là hoang đường, không phù hợp với thường thực y học, bất quá Vân Lang kệ, vẫn vuốt nhè nhẹ cái bụng nàng, đặt nụ hôn lên má:” Chắc chắn chứ, chuyện này đừng để sai.”
“ Huynh tự cảm giác xem, Dược bà bà xem rồi, cha muội xem rồi, không sai được, Dược bà bà nói giờ phải dưỡng thai, không được để con hổ tới gần, người nó có bọ.”
Vân Lang khẳng định Đại Vương rất sạch, với một con hổ mà nằm dưới đất còn biết tha thảm tới, còn muốn thế nào nữa?
Nhưng mà hình như có câu phụ nữ mang thai không thể tới gần mèo ... Vậy ủy khuất Đại Vương thôi, dù sao người thích nó nhiều lắm, còn bị đám trẻ con thích quá mức làm phiền nên mới tới cho Tô Trĩ trốn cho thanh tĩnh.
Hai người ôm ôm ấp ấp rất lâu, Vân Lang mới nhớ ra là Tô Trĩ chưa ăn cơm.
Có thai rồi, Tô Trĩ vô cùng vênh váo, thường ngày từ trên lầu xuống một bước nhảy ba bậc, giờ cần Vân Lang dìu đi hết một tuần trà, khiến nhiều phó phụ tò mò vây quanh.
Nhìn nàng ôm cái bụng còn chưa có bất kỳ dấu hiệu gì đi như cua trong sân, Lương Ông nổi cơn lôi đình quát đám phó phụ mù mắt, phu nhân bị bệnh mà không biết đỡ. Khi biết Tô Trĩ có thai, Lương Ông quỳ luôn xuống đất vài bốn phương trời, cảm tạ đủ loại thần thánh làm Tô Trĩ hết sức cảm động.
Quỳ lạy chán Lương Ông lại đứng dậy quát thảo phó phụ, đem toàn bộ cục đá to hơn hạt gạo quét hết đi, nếu để phu nhân không may vấp ngã, ông ta sẽ chém chết hết phó phụ nội trạch, rồi treo cổ tự tận.
Cũng không đến nỗi quá vô lý, xét theo kiểu đi lại hấp tấp thường ngày của Tô Trĩ.
Trù nương béo bị Lương Ông bộc phát khi thế bắt lấy, ông ta thường ngày cơ bản là nhân vật bị bắt nạt, hôm nay thể hiện ra khí thế tổng quản nội trạch.
Tiểu thiếp chư hầu chưa sinh con gọi là tế quân, sau khi sinh con gọi là phu nhân, trước kia Lương Ông không biết cứ gọi bừa, giờ danh chính ngôn thuận.