Buổi tối đi ngủ, Vân Lang vừa nằm xuống bên cạnh Tống Kiều liền bị đẩy xuống giường.
“ Nàng thật vô lý.” Vân Lang ôm gối đứng ở đầu giường, không chỉ Tống Kiều, Vân Triết cũng đá hôi cha nó một cái:
“ Cứ như chưa ai từng có thai vậy, sao khi thiếp mang thai, chàng không trống giong cờ mở như thế?” Tống Kiều ôm Vân Triết đang ngủ say đá lung tung vào lòng, nhắm mắt lại, không chào đón Vân Lang nữa.
Vân Lang ôm gối mò mẫm bóng tối tới thư phòng, bực tức thả mình xuống giường, sau đó y ngã lăn xuống giường.
Kết quả hành vi ngốc nghếch này là chân, khuỷu tay, lưng đau đớn, còn đang thở phì phò thì một cái đầu hổ to đùng xuất hiện trước mắt, hai con mắt xanh lét phát sáng trong đêm nhìn y đầy quan tâm.
“ Mẫu thân Tiểu Trĩ bây giờ ngủ cùng nàng ấy, nghe nói vì tốt cho đứa bé, Tống Kiều nghe nói Tiểu Trĩ có thai, thế là giận ta. Bọn họ đều có lý, nên ta đành nhận phần vô lý.”
“ Mày nằm nhích vào một chút đi, nhường tí chỗ nào, lông dày như thế còn kéo chăn làm cái gì?”
Vân Lang nghiêm túc giải thích cho Đại Vương, sau đó lại leo lên cái giường nhỏ ở thư phòng, duỗi lưng ra thư thái rên một tiếng.
Dựa vào cái lưng ấm áp của Đại Vương, lòng yên tâm hẳn, đáng tiếc cửa thư phòng đóng kín, không giống ở căn nhà đá, ngẩng đầu lên là thấy trăng tàn.
Hổ vốn là loài sống về đêm, nhưng Đại Vương thì giống người, nó cũng mặt trời lên thì dậy, mặt trời lặn thì ngủ, nói thẳng ra thì nó là thứ phế vật.
Vân Lang mở toàn hết cửa sổ ra cho gió trăng tràn vào trong phòng, mắt Đại Vương càng thêm sáng, đồ đạc trong phòng thấp thoáng, có chút giống nhà đá trên núi, nó trở mình rúc đầu xuống dưới sườn Vân Lang, chẳng bao lâu cả người và hổ đã ngủ say.
Sáng sớm thức dậy không thấy Đại Vương đâu nữa, Vân Lang không ngạc nhiên, trước kia ở trên núi, rạng sáng là thời điểm đi săn của Đại Vương, đợi Vân Lang rửa ráy xong, nó sẽ mang về một con dê, hoặc con lợn.
Sau đó một ngày bình thường bắt đầu khi Vân Lang làm bữa sáng.
Vân Lang có tưởng tượng tới vỡ đầu cũng không ngờ Đại Vương cưỡi một con ngựa chở về.
Với thể hình của Đại Vương, trừ khi là tuấn mã hiếm có trên đời, còn không chẳng chở nổi nó, ngựa thường gặp nó sợ té đái vãi phân, nhát chút sùi bọt mép lăn ra đất cũng bình thường.
Con ngựa màu mận chín này cũng thảm lắm, mông bị Đại Vương tát một cái, đang trong trạng thái nửa hôn mê, mặc cho Đại Vương chơi đùa ... Chỉ là nhìn hàm thiếc dát vàng có hình hoa của con ngựa, mắt Vân Lang muốn lồi ra.
“ Hầu gia, Đại Vương trộm ngự mã của bệ hạ.” Bình Già mặt cắt không ra máu, giữa mùa đông mà khăn tay lau không kịp tốc độ mồ hôi.
Ôi dào tưởng cái gì, chẳng qua một con ngựa mà thôi, có gì to tát đâu, chỉ là thời gian này Vân Lang rất không muốn gặp Lưu Triệt, nghĩ cũng không muốn.
Đại Vương hoan hỉ nhảy tới bên cạnh Vân Lang, dùng cái đầu lớn cọ vào người y, lúc này nó nên được tán dương rồi.
“ Giỏi quá, giỏi quá! Đại Vương lại săn được mồi rồi.” Vân Lang máy móc vỗ đầu Đại Vương, Đại Vương không biết gì cả, chỉ biết mang con mồi về, nó săn được thì là của nó thôi:
Bình Già thấy Vân Lang chưa chịu để ý thì nói lần nữa:” Hầu gia, lớn chuyện rồi.”
Vân Lang nhìn bốn xung quanh, sáng mùa đông, sương thì nhiều, bóng người lác đác:” Có bị ai phát hiện không?”
Bình Già nghe hầu gia hỏi thế thì hết hồn hết vía, rồi rít xua tay:” Không được, không được, hầu gia, không thể che dấu, đây là ngự mã, chết phải thấy xác, với thân phận hầu gia của người, làm chết ngự mã cũng chỉ bị phạt bổng lộc, trách mắng. Nếu che dấu bị phát hiện, là tội đại bất kính ... Người chăn ngựa cũng nhận ra Đại Vương là bảo bối của nhà ta bắt ngựa, nên tay cầm cung mà không bắn, chỉ chạy tới đây thôi.”
Vân Lang gãi đầu, Đại Vương cắn hờ tay y, nó đang đòi ăn, sai người chuẩn bị cho nó tảng thịt trâu lớn rồi tới bên con ngựa tội nghiệp, vừa sờ lên người thì chân nó đã nhũn ra ngã xuống, miệng sùi bọt mép, phân nước tiểu vãi lung tung, bốn chân co giật, chắc khó sống nổi.
Đại Vương đang hưởng thụ thịt râu giận lắm, gầm gừ chạy tới, dùng móng lật đầu con ngựa, cái đầu ngựa mềm oạt bị Đại Vương lật qua lật lại .... Bình Già toát mồ hôi.
“ Hầu gia, mã cứu lang trang Kim Nhật Đê cầu kiến.”
Vân Lang đang chau mày nghe thấy gia tướng bẩm báo, đột nhiên bật cười, chỉ con ngựa:” Bảo Hoắc Quang xử lý.”
Sau đó kệ ánh mắt cầu khẩn của Bình Già, dẫn Đại Vương đi rửa ráy, nó vừa ăn thịt tươi, râu ria dính máu, không rửa sạch, Tô Trĩ càng ghét.
Vân Lang kỳ thực rất muốn nhìn Hoắc Quang và Kim Nhật Đê chạm trán, chỉ là lúc này y không tiện ra mặt, nuối tiếc lắm.
Tống Kiều giận đó rồi cũng quên nhanh, khi Vân Lang ngồi trong hoa sảnh, nàng dẫn Vân Triết đang chập chững tập đi tới, đặt Vân Triết lên lưng Đại Vương:” Trông cho tốt đấy.”
Đại Vương cứng người, như hóa đá tại chỗ, sợ làm ngã Vân Triết, nó có kinh nghiệm trong trẻ con thời chơi với Vân Âm để lại ám ảnh không nhỏ.
“ Hôm qua chàng ngủ với Đại Vương à?”
Vân Lang hậm hực:” Không lẽ ta đi ngủ với mẹ con Tiểu Trĩ.”
Tống Kiểu phì một cái:” Bỉ ổi.”
“ Đã tới mức phải đi giành chăn với hổ rồi, quay trở lại làm dã nhân rồi, nàng định nói lý với dã nhân à?”
“ Ai bảo chàng không dỗ dành thiếp, xoay lưng một cái là bỏ đi luôn, thiếp càng giận.” Tống Kiều phải xuống nước:” Được rồi, không nói chuyện này nữa, Lương Ông bảo Đại Vương bắt ngự mã của bệ hạ về?”
“ Ừ, nhưng con ngựa chết rồi, quan nuôi ngựa đang ở cửa đợi đấy.”
“ Hả, chết rồi?”
“ Nó bị Đại Vương cưỡi về, miệng đặt hờ lên cổ, tội nghiệp con ngựa, trong trạng thái có thể chết bất kỳ lúc nào ấy mà nó đi được tới nhà ta mới chết, không biết nên khen hay nên chửi.”
Tống Kiều thấy Vân Lang điệu bộ rất hờ hững cuống lên:” Vậy phải làm sao, bệ hạ không phải người rộng lượng.”
“ Ta bảo Tiểu Quang xử lý rồi.”
“ Hả ? Tiểu Quang, để nó lo chuyện nghiêm trọng vậy à, chàng làm sư phụ kiểu gì vậy?”
Vân Lang nhún vai:” Ta vẫn giao cho nó làm đủ mọi việc đấy thôi.”
Tống Kiều bế Vân Triết đang nắm tai Đại Vương đã hóa đá xuống, ôm vào lòng:” Thế thì thiếp đi, cần xin lỗi thì xin lỗi, cần bồi thường thì bồi thường, chẳng may bệ hạ muốn xử lý Đại Vương xem chàng có đau lòng chết không?”
Vân Lang đứng dậy vỗ vỗ đầu Đại Vương:” Đi ngủ giấc nữa, chẳng có chuyện gì cả đâu.”
Tống Kiều còn định nói thì Hoắc Quang đã dẫn một người tóc vàng mắt xanh đi tới.
Đó là thiếu niên tươi sáng như ánh mắt trời, cao hơn Hoắc Quang một chút, chân tay dài nhưng cân đối, trong ký ức Vân Lang chưa bao giờ gặp một người phương Tây nào đẹp đẽ hơn, làm người ta dễ sinh thiện cảm.
Hoắc Quang đi tới trước mặt Vân Lang trịnh trọng quỳ xuống, chắp tay nói:” Sư phụ, đệ tử và Kim Nhật Đê mới gặp đã thân, xin sư phụ cho đệ tử và Kim Nhật kết giao bằng hữu.”
Kim Nhật cũng quỳ một chân xuống theo Hoắc Quang:” Kim Nhật Đê leo cao rồi.”
Vân Lang mắt đảo qua đảo lại hai thiếu niên trông có vẻ rất hòa hợp này, cảm thấy vô cùng thú vị đến khi Tống Kiều đẩy một cái mới hắng giọng nói:” Nói chuyện ngự mã trước đã.”
Kim Nhật hào khí vỗ ngực:” Chuyện nhỏ thôi, hầu gia cứ để Kim Nhật Đê lo liệu.”
Nghĩ mà rầu trong bụng, dưới trướng Lưu Triệt toàn loại quái quỳ gì thế này, Vân Lang chỉ muốn đấm một phát vào sống mũi cao thẳng của Kim Nhật Đê một cái, tên này đẹp trai quá mức rồi:” Ta gây họa, sao có thể để tên tiểu bối ngươi gánh chịu, nếu đã kết làm hảo hữu với Tiểu Quang, vậy nên cổ vũ nhau cùng tiến bộ, sớm ngày ra sức vì xã tắc, phân ưu vì bệ hạ.”
“ Ở lại ăn cơm đi, Vân thị không có gì cả, chỉ cơm nước hơn nơi khác một chút, Tiểu Quang, chiêu đãi hảo hữu của con cho tốt, ta sang Trường Môn cung một chuyến.”
(*) Hôm nay dừng ở đây.