Vân Lang như bậc trưởng giả đôn hậu, vài ba câu vỗ về Kim Nhật Đê đang có chút bất an.
Hắn là một nô tù, tuy có công vạch trần Hàn Yên, thân phận chưa đủ nhắc tới, nếu hắn chạy đi báo với Lưu Triệt là sơ xuất để ngự mã bị chết, chờ đợi chắt chắn là đao kề cổ. Vân Lang không tin quan hệ giữa Kim Nhật Đê và Lưu Triệt đã tốt tới mức có thể bỏ qua lỗi lầm này, Kim Nhật Đê lấy tư cách gì vỗ ngực đảm bảo.
Nhường không gian cho Kim Nhật và Hoắc Quang, Vân Lang phất tay áo rời đi, lòng thầm nghĩ cách đối phó với Lưu Triệt, tình bằng hữu giữa hai thiếu nên kết trái quả gì thì y kệ.
“ Quân hầu quả nhiên giống lời đồn, nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác, Hoắc huynh thật may mắn.” Kim Nhật thấy Vân Lang không làm khó mình thì thở phào:
“ Gia sư tuổi còn trẻ đã thành hầu gia, tất nhiên là bậc hào kiệt, Kim huynh sau này nên thường tới Vân thị, nếu được gia sư chỉ điểm dù chỉ một chút, tương lai dùng bất tận. Hôm nay không nói cái khác, nếm thử món ăn nhà ta đã, ăn rồi không lo Kim huynh sau này không tới .. Ha ha ha …”
Hoắc Quang dùng món ngon đánh trận đầu, trói buộc lấy người Hung Nô đáng thương chẳng được ăn qua mấy món tử tế, rồi dần dần đồ mưu.
Tương tự, Vân Lang đối phó với Lưu Triệt cũng phải dùng món ngon, nếu không bằng vào cảm quan của Lưu Triệt với y khả năng bị đuổi đi cao hơn là tiếp kiến.
Lưu Triệt thích ăn nhất là lưỡi dê, trời mới biết sao hắn có thói quen này, có điều Vân Lang công nhận lưỡi dê đúng là ngon thật.
Chuẩn bị tới chín món ăn, Vân Lang xách hai hộp thức ăn đi trước, Bình Già dẫn bốn phó dịch dùng xe lớn kéo ngự mã theo sau.
Tới đại điện Trương Môn cung là thấy ngay ánh mắt đầy vẻ chế nhạo của Lưu Triệt, hắn là thể, chả thèm che giấu gì cả. A Kiều bế Lam Điền sau lưng kết nơ bướm thật to, giữ tiểu nha đầu không chạy tới nhào vào lòng Vân Lang.
“ Biết mang thức ăn tới là còn có chút lòng hiếu, món gì vậy, mới chứ?” Thấy Lưu Triệt chẳng thèm để ý tới Vân Lang, A Kiều cười lên tiếng trước:
Vân Lang thi lễ:” Hôm nay thần làm món lưỡi dê muối tiêu, còn lại đều món cũ, đa phần có công dụng xua hàn trừ thấp, bổ gan tỳ, thích hợp dùng vào mùa đông.”
Lưu Triệt cười lạnh quay đầu đi, A Kiều kín đáo nháy mặt với Vân Lang, cố tỏ ra ngạc nhiên:” Món ăn mà có tác dụng như dùng thuốc à?”
“ Nương nương chưa biết, y gia từ xưa có cách nói thức ăn thuốc uống cùng nguồn, đem thuốc làm thức ăn, dùng thức ăn như thuốc, thuốc mượn sức món ăn, món ăn mượn uy của thuốc, hỗ trợ lẫn nhau.” Vân Lang đối đáp lưu loạt đâu vào đó:” Như món canh gà này, cực hợp trời lạnh, dùng xong toàn thân ấm áp dễ chịu, dù là trẻ nhỏ như Lam Điền công chúa cũng thích hợp.”
A Kiều quay sang nói với Lưu Triệt:” Món này thiếp thử qua, đúng như Vân Lang nói, bệ hạ người lạnh, dùng thử chút xem sao.”
Sau khi món ăn được kiểm tra độc xong, từng món từng món được cung nữ đặt trong khay đưa lên.
Lưu Triệt phất tay:” Khỏi phải thử, y không đầu độc trẫm đâu mà lo, trẫm chết rồi thì y kiếm đâu ra hoàng đế nào dễ lừa như thế.”
Vân Lang cúi đầu, lúc này không nói gì là tốt nhất, nhưng nếu nói ra, thì rõ ràng Lưu Triệt là kẻ khó lừa nhất, rõ ràng biết từ lâu còn bày trò ... Nói như mình là nạn nhân ấy.
Lưu Triệt xưa nay ăn uống như gió cuốn mây tàn, giống cường đạo hơn là hoàng gia cao quý, A Kiều ăn có mỹ cảm hơn nhiều.
“ Đáng thương cho bảo mã của trẫm, chỉ đáng một bữa cơm.” Ăn no nứt bụng rồi Lưu Triệt mới nhớ tới bảo mã:
A Kiều vạch trần:” Trong mã giám của bệ hạ có hơn ba trăm bảo mã, bệ hạ cưỡi được mấy con? Thiếp nghe nói có bảo mã dù ở đồng hoang cũng dám tranh hùng cùng hổ, con ngựa kia bị con hổ vừa béo vừa ngốc của Vân thị dọa chết có gì mà gọi là bảo mã, chết thì chết, đổi một bữa cơm cho Lam Điền không thiệt.”
“ Dù là con lừa của trẫm bị con hổ của y dọa chết, y vẫn phải bồi thường.” Lưu Triệt đuối lý giở giọng vô sỉ:” Ngươi nói có phải không?”
Vân Lang thở dài:” Bệ hạ có lệnh, thần sao dám không nghe.”
Lưu Triệt vô cùng thích ngựa, lại càng mê chiến mã, sưu tầm không biết bao giống ngựa mà kể, nên Đại Vương cắn chết một con không là gì.
Hắn thuộc lòng (Mã kinh), chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là đi xem ngựa, huấn luyện ngựa, đua ngựa làm vui, khiến trò đua ngựa ở Trường An phá thịnh hành, có thể nói là hoạt động giải trí đại chúng duy nhất có thể sánh ngang với đấu trường giác đầu.
“ Ngươi làm trẫm mất một con ngựa thì tất nhiên phải đền lại bằng ngựa. Vậy nói cho trẫm nghe xem, chiến mã tốt nhất ở đâu?”
Vân Lang trả lời ngay:” Nếu luận một hai giống ngựa cao cấp, thiên hạ vô số giống ngựa tốt hơn Hung Nô, nhưng luận ngàn vạn chiến mã, không đâu hơn được Hung Nô.”
Với Lưu Triệt mà nói, bảo mã thì cũng như món đồ chơi thôi, nhốt cả đàn trong viên lâm hoàng gia xem chúng chạy cho vui mắt, một con ngựa không là gì, nhưng ngàn vạn chiến mã tốt, đúng là gãi trúng chỗ ngứa của hắn, gật gù bảo Vân Lang nói tiếp.
“ Ngựa Hung Nô hơi thấp, tướng mạo xấu xí, nhưng chịu được sương tuyết thảo nguyên, cổ chúng ngắn, thể phách cường kiện, lồng ngực rộng, lông to da dày, chống được bão tuyết Bắc Hải, vó khỏe đạp vỡ được đầu hổ lang, ở chiến trường không biết sợ, dũng mãnh vô cùng.”
“ Ngoài ra còn có ưu điểm không gì bì được, đó là thời gian cho con bú của ngựa cái dài, chỉ cần ngựa con còn bú là còn có sữa, mà sữa ngựa là nguồn quân lương cực tốt cho chiến sĩ.”
“ Vi thần ở đất bắc từng nghe nói có người Hung Nô dựa vào hai con ngựa cái đủ quân lương chạy hai nghìn dặm, ngựa tốt như thế mới là thứ bệ hạ cần, còn lại không đáng luận.”
Vân Lang biết Lưu Triệt mê ngựa, càng biết hắn thích ngựa Ô Tôn, ngựa Đại Uyển, nhưng bảo y lấy đâu ra hai loại đó mà đền cho Lưu Triệt, dù loại nào cũng có thể khiến Vân thị đền tới khuynh gia bại sản.
Còn về phần ngựa Ô Tôn, ngựa Tây Vực, hãn huyết bảo mã gì đó thì tốt nhất đừng để Lưu Triệt vọng tưởng, ít nhất là bây giờ. Nay Đại Hán từ Kim Thành tới Hà Tây, Diêm Trạch vẫn còn là một mảnh đất không người, Tang Hoằng Dương ra sức dụ dỗ lừa gạt huân quý dẫn gia tướng, bộ khúc, nơi đó để khai hoang. mọi người đang bận làm ruộng, đánh nhau bao năm, đang dưỡng sức kìa.
Nếu nghỉ ngơi dưỡng sức vài năm, nhân lúc các lộ đại quân đều đã trở về nhà, vừa vặn cổ vũ sinh đẻ, mười mấy năm sau nhân khẩu sẽ đạt tới đỉnh cao, chẳng cần phải lừa gạt người ta cũng sẽ đi biên quan khai khẩn.
Thời cơ tốt như thế, ai rảnh đi vạn dặm đi Ô Tôn để kiếm ngựa cho hắn.
Thế nên chiến mã tốt nhất phải là ngựa Hung Nô rẻ mạt, nhất định phải là ngựa Hung Nô.
Thế nhưng Lưu Triệt cũng không dễ dàng bị Vân Lang qua mặt như vậy, nheo mắt nhìn y:” Trẫm nghe nói ngựa Ô Tôn có một không hai, ngươi thấy sao?”
Vân Lang giật thót, không biết kẻ khốn kiếp nào nói cho hắn biết rồi, quyết không để hắn sinh ý này, lại chẳng thể nói là không biết được, nếu không quá có lỗi với sư môn vạn năng kia của y. Vân LAng đứng lên, tới bên tấm bản đồ cực lớn treo giữa đại điện:” Khởi bẩm bệ hạ, thần cũng nghe nói, nhưng không thể nói đó là giống ngựa tốt, ngựa Ô Tôn so với ngựa Đại Hán thì có chỗ hơn, có điều không so được với ngựa Đại Uyển, thần còn nghe nói một loại ngựa gọi là Hãn Huyết bảo mã, khi chạy đổ mồ hôi đỏ như máu, có cái danh tuyệt trần vạn lý.”
“ Hãn huyết bảo mã?”
Lưu Triệt hứng thú định hỏi kỹ hơn thì Vân Lang như không nghe thấy tiếp tục thao thao bất tuyệt:” Xa hơn nữa ở phía Tây còn có quốc gia sản sinh một ngựa gọi là ngựa Ba Tư, đó là loại ngựa cao quý, hình thể ưu nhã mỹ lệ, được gọi là cầu vồng sa mạc.”
“ Nếu bệ hạ còn chưa hài lòng thì đi tiếp về phía tây, nơi đó có nơi gọi là sông Đông, ở đó có loại ngựa to như mãnh thú, gọi là ngựa Sông Đông, con nào con nấy cao hơn trượng, nặng tới hơn hai nghìn cân.”
“ Bệ hạ mà còn chưa hài lòng, có thể rẽ xuống phía nam, tới nơi mặt đất nóng rực, ngươi nơi đó da đen như than, chạy nhanh như gió, lại còn có thói quen ăn thịt người. Nhưng mà nơi đó lại có loại ngựa, gọi là ... khụ, gọi hà mã. Loại ngựa này há mồm ra to tới ba xích, dù là thuyền độc mộc cũng có thể ngoạm một cái đứt đôi, chưa kể bơi dưới nước như đất bằng, dũng mãnh vô địch.”
“ Nếu bệ hạ chưa hài lòng thì ...”
Lưu Triệt mới đầu nghe cực kỳ chăm chú, nhưng càng nghe càng thấy bất thường, cuối cùng đại nộ, hắn không ngốc, sao không nghe ra ý châm chọc của Vân Lang:” Cút xéo!”
Vân Lang không xéo mà nghiêm túc chắp tay:” Bệ hạ hẳn còn nhớ Công Tôn Ngao tướng quân từng thề sẽ trồng vải ở Phù Lệ cung chứ? Loại quả đó chỉ thích hợp ở phương nam, rời khỏi đất đai đương địa rất khó sống, dù may mắn sống được cũng chẳng ra quả ngọt.”
“ Đất nơi nào nuôi người nơi đó, ngựa cũng thế, chúng ta lấy nông lập quốc, không giỏi nuôi ngựa, loài gần nhất là ngựa Hung Nô, cũng là loại dễ nuôi nhất, dễ phát triển rộng nhất, sao bệ hạ bỏ gần tìm xa?”
Lưu Triệt trầm ngâm không nói, A Kiều tò mò:” Vậy ngựa Ba Tư, ngựa sông Đông, hà mã gì đó có tồn tại chứ?”
Vân Lang chỉ tay lên trời:” Thần thề mỗi lời mình nói đều là thật.”
“ Vậy ngươi về đi, nộp cho mã giám năm mươi ngựa Hung Nô, phạt đồng ba trăm cân.” A Kiều xua tay lên tiếng chấm dứt đề tài này:
Vân Lang thi lễ:” Thần tạ ân cáo lui.”
........ ................. ..................
" Đế thích ngựa, hỏi ngựa nơi nào tốt nhất. Vân hầu đáp, phương tây có ngựa tốt, phương nam có ngựa tốt hơn, bắc có ngựa tốt nữa. Đế giận, Xéo!" ( Sử Ký)