Trong ánh mắt sùng bái vô hạn của Bình Già, Vân Lang sai người bỏ lại con ngựa chết, sau đó nghênh ngang dẫn người về.
Năm mươi con ngựa Hung Nô, ba trăm cân đồng, ngay cả Bình Già còn không coi ra gì, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm mang về cơ man nào là chiến mã, tất nhiên chia Vân thị, Tào thị không ít, còn về đồng à ... Bình Già cười khẩy, Vân thị là nhà đúc tiền.
Vân Lang về tới nhà thì Kim Nhật Đê và Hoắc Quang vẫn còn ăn uống, nhìn hai người họ ngồi trong hoa sảnh trò chuyện hài hòa. Vân Lang thấy cần phải dẫn con hổ ngốc đi lặp lại quá trình cướp ngựa của nó, y cứ thấy chuyện này có vấn đề.
Phạm vi Đại Vương thường đi săn mồi là một dải rừng thông đen nằm ở phía tây bắc, gần Trường Môn cung, đó là nơi xuất hiện nhiều lợn rừng nhất.
Đại Vương thích ăn gan lợn, còn phải là gan lợn sống, săn được lợn rừng nó sẽ xé xác ăn gan trước rồi mới tha phần còn lại về nhà cho trù nương.
Rừng thông đen tất nhiên không phải nơi nuôi ngựa tốt, chưa nói tới lợn rừng, báo, riêng sâu róm trên cây đã đủ khiến người ta tránh xa. Cỏ cũng không hợp, có vài loại cây rất lạ, mọc ở nơi khác là thức ăn cho ngựa rất tốt, mọc dưới những cây cổ quái, nó thành sát thủ chiến mã.
Mùa đông cỏ khô, rất khó phân biệt các loại cỏ, chăn ngựa ở nơi thế này, còn chăn ngựa của hoàng đế, chẳng lẽ một người Hung Nô như Kim Nhật Đê phạm phải sai lầm này?
Kim Nhật Đê là vương tử Hung Nô, nhưng đừng nghĩ vương tử thì không cần chăn ngựa, một dân tộc sinh tồn trên lưng ngựa, chăn ngựa là bản năng.
Vân Lang sau khi cùng Đại Vương quay lại chỗ phát sinh sự cố, khẳng định chuyện hôm nay do Kim Nhật Đê cố ý gây ra.
Nhìn ra xa, phát hiện đi thêm hơn trăm bước là nơi trồng cỏ túc mục của Vân thị, đợt cỏ cuối cùng mùa thu không thu hoạch, dùng cho ngựa trong nhà mùa đông có chỗ để rong ruổi.
Bởi thế túc mục khô nơi này rất rậm rạp, chỉ cần là mục nhân sẽ không bỏ qua cơ hội để ngựa được ăn no vào mùa đông.
Đại Vương đáng thương bị lừa rồi, Vân Lang rất tức giận.
Bình Già theo sau đợi Đại Vương và Vân Lang kiếm chỗ ngồi xuống, tới gần nói:” Hầu gia, tiểu nhân thấy có vấn đề.”
Vân Lang vừa gỡ cỏ dính lên người Đại Vương vừa xoa đầu huynh đệ chưa biết vừa bị hại, nói:” Đương nhiên có vấn đề, hại người đã đành, ngu xuẩn hơn người ta thì phải chịu … nhưng bày kế hại Đại Vương nhà ta thì quá rồi.”
“ Hầu gia để tiểu nhân xử trí.”
“ Làm đi, hại hắn thảm thế nào cũng được, dù sao bệ hạ cũng không giết hắn.” Vân Lang khó chịu, rõ ràng Lưu Triệt ngầm cho phép Kim Nhật Đê làm thế, y không cần biết Lưu Triệt mưu tính cái gì, nhưng y không định nhẫn nhịn lần này:
Bình Già đi rồi, Vân Lang và Đại Vương chạy chơi trong rừng thông, bắt được một con gà rừng tội nghiệp tha về.
Vừa tới nhà vừa vặn gặp Hoắc Quang tiễn Kim Nhật Đê say khướt ra khỏi nhà, tuy say tới đứng không vững, vẫn thi lễ với Vân Lang nói vài lời cảm tạ, Vân Lang nói vài câu rồi tới thư phòng.
Không lâu Hoắc Quang cũng tới thư phòng, mày nhíu chặt:” Sư phụ, kẻ này có rất nhiều vấn đề, cũng rất nhiều sơ hở, năm xưa Mạo Đốn thiền vu tung hoành thiên hạ, cai trị vạn quốc, con cháu quá kém rồi.”
Vân Lang bợp đầu Hoắc Quang:” Con nghĩ thiên hạ ai cũng có cơ hội xem mật tàng của Khoa kỹ Tây Bắc ta, nhìn thấu bộ mặt thật thế giới à? Nếu không có trợ lực này, con chắc gì đã bằng Kim Nhật Đê. Con chỉ là đứa bé đứng trên vai người khổng lồ, chưa có tư cách lớn tiếng luận anh hùng.”
Hoắc Quang biết sai là lập tức đổi thái độ, cười hì hì:” Con là đại đệ tử thì thừa hưởng trí tuệ tổ tiên lên trời là tất nhiên là.”
Vân Lang xua tay không cho Hoắc Quang mồm mép:” Kim Nhật Đê sẽ có đại nạn, đợi tới lúc rồi thì con ra mặt cứu hắn, tốt nhất thông qua chuyện này phân chủ thứ.”
“ Vâng, dù sao mấy ngày tới con cùng Lưu Cư tới Tế liễu doanh, tránh đi vài ngày là được.”
“ Ừ đi đi, chớ dây dưa quá sâu với Lưu Cư, đừng quên chúng ta là ai.”
“ Đệ tử nhớ.” Hoắc Quang thi lễ, nó rất tự hào về thân phận khác biệt của mình:
Trước khi mặt trời lặn, Vân Lang cùng Tô Trĩ tản bộ trong sân, tuy nói là vừa hoài thai chưa lâu, thi thoảng tản bộ cũng tốt.
Tô Trĩ khoe khoang vài ngày liền mất hứng, sau khi mở tiệc chiêu đãi mấy phụ nhân thân cận, giờ ngay y quán cũng chẳng thèm đi nữa, chuyên tâm dưỡng thai, chỉ là tính nàng hoạt bát, không có gì làm là buồn chán rất nhanh.
Tết trôi qua, mùa xuân không xa nữa, hướng ánh mặt trời đã có cỏ xanh nhô đầu lên rồi.
Có điều với thời tiết hay thay đổi thất thường của Trường An, nảy mầm tốt chẳng phải chuyện tốt, có khi một đợt xuân hàn hay một trận tuyết lớn bất ngờ sẽ hủy diệt sinh mệnh vừa nảy mầm.
Trời vừa tối, đấu trường trong thành Trường An đèn đuốc sáng rực, người đông nghìn nghịt, bất kể phu phen tẩu tốt ngồi thềm đá, hay quý phụ đeo rèm che mặt ngồi ở gian phòng nhỏ, điên cuồng la hét cho võ sĩ sắp xuất hiện.
Kim Nhật Đê tay cầm trường đao đứng lẻ loi giữa đấu trường, gió lạnh từ lối đi cao lớn thổi ra, làm mái tóc vàng đẹp đẽ dán lên mặt, khiến bản thân hắn thấy bi tráng.
Hắn không hiểu vì sao khi đó mình lại nổi giận giết tên võ sĩ giác đấu kia, cũng không nhớ sao mình đồng ý thay hắn ra trận sáu lần. Hắn chỉ nhớ khi tỉnh lại thì đã đứng ở đấu trường, tay cầm đao, đối diện với một tên võ sĩ gầy gò.
Chiến đấu là một loại bản năng của người Hung Nô, khi đối phương xông tới thì hắn tự động chiến đấu.
Khi trường đao chém rách lồng ngực của đối phương, mới sực tỉnh, đối phương là nữ nhân.
Mỗi đấu sĩ lần đầu ra đấu trường đều phải giết một nữ nhân, mục đích là tuyên bố với thế giới, hắn đã vứt bỏ tôn nghiêm, giờ hắn là võ sĩ giác đấu.
Danh dự đã mất, Kim Nhật Đê không bi thương quá lâu, nếu giao ước mà không tuân thủ, hắn không còn tư cách đứng chân ở Trường An.
Gió rất lớn, Kim Nhật Đê thấy lạnh, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hắn biết sự việc bất thường, nhưng trước tiên hắn phải sống sót qua trận đấu hôm nay ...
“ Chớ làm hỏng mặt hắn, cũng không được làm hắn tàn tật, càng không được lấy mạng hắn.”
Điều kiện quá khắt khe, người Đại Tần vạm vỡ mặt đầy xẹo vẫn cười ha hả:” Chỉ cần cho đủ tiền là được, ta sẽ đảm bảo hắn thông qua khổ chiến có được thắng lợi cuối cùng.”
Người áo xám cười:” Được, đây là tiền ngươi muốn, chúng ta không quen nhau đâu đấy.”
“ Không quen, bọn ta nhìn người Hán các ngươi thấy ai cũng như ai thôi.”
Người áo xám gật đầu bỏ đi, tời khi ra ngoài khán đài đấu trường, hắn thành thương phiến gánh hai vò rượu, trà trộn với đám thương phiến rao bán hàng.
Đi xuyên qua đám đông, gánh rượu của hắn biến mất, không còn là thương phiến khom mình cười nịnh nọt hèn mọn, mà thành võ phu uy vũ, cứ thế thân phận hắn biến đổi qua từng nơi.
Khi hắn xuất hiện bên cái bếp cho củi vào, một viên chưởng quầy nói:
“ Không ai theo dõi.”
Cùng lúc đó đấu trường ở xa bùng lên tiếng hò reo, chiến đấu đã bắt đầu.
(*) Khi con đường thông thương được mở, người TQ nghe kể về đế chế La Mã rất hùng mạnh, bọn họ tưởng tượng nó giống nước Tần, thế nên ở đây người Đại Tần là gọi người La Mã. Lịch sử TQ từ thời cổ có ghi chép về La Mã, nhưng không ghi chép có người thực sự tới được La Mã, toàn là truyền miệng.