Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 804 - Q5 - Chương 123: Võ Sĩ Giác Đấu Kim Nhật Đê. (2)

Q5 - Chương 123: Võ sĩ giác đấu Kim Nhật Đê. (2) Q5 - Chương 123: Võ sĩ giác đấu Kim Nhật Đê. (2)

Cuộc chiến bất ngờ với Kim Nhật Đê ít phải chịu khổ mà nói, vô cùng thống khổ.

Thù hận của hắn với nước Hán rất lớn, hắn tận mắt thấy đại quân nước Hán giết chết từng người thân của mình, khi đó Kim Nhật Đê muốn xông ra tử chiến, bị mẫu thân giữ lại, thắng bại đã rõ, mẫu thân hắn không muốn mất đi con mình.

Ngày tháng làm nô lệ, Kim Nhật Đê nhìn thấy những võ sĩ Hung Nô mạnh mẽ ngã xuống, hắn bịt tai, không phải nghe tiếng la hét thống khổ của họ.

Từ Hà Tây tới Trường An là chuyến hành trình địa ngục, người bị thương, bị bệnh đều bị xử lý ngay lập tức, mỗi ngày cắm trại rời đi, vô số kền kền sà xuống.

Tới Trường An, Kim Nhật Đê mới biết địa ngục không có điểm tận cùng, đám buôn nô lệ thô bỉ tới bóp miệng hắn, kiểm tra răng như lựa chọn súc sinh.

Nếu họ không phải là vương tộc Hưu Đồ vương phải hiến cho hoàng đế làm nô phó, Kim Nhật Đê không biết tộc nhân của mình đối diện với kết cục gì.

Nhìn mẫu thân tiều tụy không còn ra người, Kim Nhật Đê từ bỏ thù hận, hắn thấy tường thành cao sừng sững, thấy võ sĩ giáp trụ kín mít thành từng đội vào hàng, hắn thấy tòa thành bao la và cơ man nào là người, nhiều hơn Hung Nô nhiều lắm ...

Hắn từ bỏ họ Luyên Đê cao quý, tiếp nhận họ Kim được ban cho.

“ Aaaa ...” Lấy mạng đối thủ, Kim Nhật Đê nỗ lực không để mình gục ngã, máu mồm máu mũi ộc ra, mỗi bước hân hắn thấy xương khớp đau đớn, ném trường đao, giang rộng tay hét lên:” Ta, Kim Nhật Đê, các ngươi nhất định sẽ nhớ cái tên này, các ngươi sẽ phải quỳ dưới chân ta.”

Tiếng la hét bùng nổ, người thắng tiền hò hét vì hắn, kẻ thua tiền tức giận ném thẻ trúc cá cược, càng có phụ nhân kích thích quá đó, mắt trắng dã, ngất xỉu.

Mồ hôi, máu, bụi đất không thể che lấp dung nhan tuấn mỹ của Kim Nhật Đê, ngược lại tăng thêm vẻ đẹp nam tính đầy sức hút.

………….. ………….. ……………….

Vân Lang gần đây rất bận, vì Triệu Vũ bị biếm đi Sóc Phương làm thái thú, vốn chuyện xét quân công của Vệ Thanh đang làm dở rơi xuống đầu y, dù sao y đang rảnh rỗi.

Lưu Triệt không thích Vân Lang, không thích chút nào, nhưng dù ghét tới mấy vẫn phải thừa nhận, phàm việc gì giao cho Vân Lang, y đều xử lý rất tốt.

Trận chiến ở Long Thành, tuy quân công hiển hách, nhưng tử thương thảm trọng, tới nay công tội Vệ Thanh khó nói. Triệu Vũ điều tra hai tháng không có manh mối, tới nay vẫn là đống hỗn loạn, khi tư lại đem cả đống công văn còn là loại vẫn viết bằng thẻ trúc nặng trịch tới, Vân Lang đau đầu ...

Chuyện thẩm hạch quân công tuyệt đối không thể trì hoãn quá lâu, nếu không trong quân sẽ loạn, mọi người đang chờ quân công, ai chịu được tra đi tra lại, không khác gì tuyên bố không tin tưởng họ, bất mãn sẽ lang đi.

Ba ngày, chỉ vẻn vẹn ba ngày Vân Lang hạ lệnh chặt đầu bốn mươi mốt người, cùng một tội danh, đó là giả mạo quân công.

Những kẻ này do Triệu Vũ vất vả tra ra, chứng cứ xác thực.

Khi ai cũng đợi Vân Lang giết thêm người thì y lại hạ lệnh thưởng quân công, thậm chí chẳng thèm tra những người Triệu Vũ chưa kịp tra, cứ theo sổ công lao ghi chép mà thưởng.

Văn thư đưa tới chỗ hoàng đế, hoàng đế chỉ nhìn một cái là phê duyệt, điều này làm rất nhiều người đang lau mồ hôi trán cuối cùng yên tâm.

Trong quân tức thì im lặng ngay, đây là kết quả mọi người đều muốn, không ai thích kiếm chuyện thêm nữa.

Khi đám Hoắc Khứ Bệnh tới nha môn đình úy tìm Vân Lang thì Bình Già đang dọn dẹp hành lý chuẩn bị về nhà rồi.

Tào Tương thả người xuống ghế cười:” Ta tới Đình úy phủ nhiều lần, đây là lần thoải mái nhất, mọi khi âm u tới mức như ánh sáng cũng không dám chiếu vào.”

Vân Lang cho nốt số văn thư cuối cùng lên giá:” Thế thì hưởng thụ tốt thời gian hiếm có này đi, sau khi Vương Ôn Thư tới, nơi này vẫn là địa ngục.”

Lý Cảm tiếc nuối:” Sao ngươi không ở luôn nơi này?”

“ Kiêng kỵ quá nhiều, đợi các ngươi giải giáp quy điền rồi A Lang ngồi vị trí đó quá nhiều điều tiếng.” Tào Tương giải thích qua rồi giơ ngón cái:” Lợi hại, ba ngày hạ bốn mốt lệnh chặt đầu, Triệu Vũ không có gan đó.”

“ Giết đám người đó chân nhiếp những kẻ tham lam phạm pháp trong quân, ta chẳng qua chỉ làm đồ đao hình người một lần thay bệ hạ thôi, Đại tướng quân không trách ta chứ?”

“ Chẳng qua giết hai tên thân vệ, một bộ tướng cũ thôi, dám giả mạo quân công sao lưng Đại tướng quân, giết còn chưa hả giận. Thường ngày tham ô chút tiền lương đã đành, quân công người khác dùng mạng kiếm lấy cũng dám nhận vơ, chết chưa hết tội.” Hoắc Khứ Bệnh thoải mái phất tay:” Cữu cữu ta còn bảo ta thay người cám ơn ngươi, xin ngươi danh sách kẻ có vấn đề chưa tra rõ, xem ra định thanh lý môn hộ.”

“ Thế là được rồi, danh sách kẻ còn hoài nghi đã đưa tới chỗ bệ hạ, cái tiếng yêu quân như con thì nên có, chứ đại nghĩa diệt thân, không nể tình riêng chẳng hay ho gì đâu, cẩn thận ra trận bị thuộc hạ bắn trộm sau lưng.”

Hoắc Khứ Bệnh nghe thế đứng lên:” Nếu ngươi không thể làm chủ nhân Đình úy phủ thì đi sớm là hơn, khi bọn ta tới thấy xe ngựa của Vương Ôn Thư đỗ bên ngoài.”

Không ai muốn ở lại Đình úy phủ hết, Vân Lang càng không thích bộ máy quốc gia tàn bạo này, uống nước ở đây cũng thấy mình máu tanh.

Bốn người Vân Lang ra ngoài, Vương Ôn Thư không xuống xe mà chỉ chắp tay thi lễ, Vân Lang đáp lại bằng tiếng cười lớn, nhảy lên ngựa du xuân rời đi.

Trời tối dân, khi đi qua đấu trường, Vân Lang đưa mắt nhìn, đêm nay, Kim Nhật Đê sẽ kết thúc cuộc đời đấu sĩ của hắn, y tin rằng trải qua sáu cuộc chiến đấu, Kim Nhật Đê sẽ thay đổi hoàn toàn cái nhìn cuộc sống.

…. ….

Lưu Cư bước chân rất vững vàng, chân trước hoàn toàn chạm đất, chân sau mới nhấc lên, nhịp bước chân từ đầu tới cuối không đổi, cách đi đứng này gọi là quan bộ.

Cách đi này làm khó Hoắc Quang, đi theo từng bước thì phiền, đi bình thường một chút là vượt qua hắn, tóm lại rất khó chịu.

Người hoàng gia đúng là sinh ra để làm khó người khác.

Mà Hoắc Quang thấy bước chân của mình rất ưu mỹ, không cần phải thay đổi, nên nó đề xuất đi xe ngựa, Lưu Cư từ chối, có cơ hội thể hiện uy nghi của hoàng trưởng tử trước bách tính, Lưu Cư không bỏ qua.

Cứ như thế đi trên đường, chỉ cần chỗ Lưu Cư đi qua là đám đông như sóng biển bị Lưu Cư chẻ ra ở giữa, dù nơi đông đúc tới đâu cũng thành đường lớn thênh thang.

Phía trước có bốn võ sĩ mở đường, giữa có sáu võ sĩ làm thành hai bức tường người, sau có bốn võ sĩ chiếu cố đường lui.

Dưới sự bảo hộ như thế, Lưu Cư đi bước nào thoải mái bước đó, hắn thích nhìn bách tính kính sợ mình.

Lưu Cư muốn tới đấu trường chọn vài đấu sĩ làm tử sĩ, chủ ý do Địch Sơn đề xuất ra, nhưng bản thân Địch Sơn không nhớ ai gợi ý với mình, còn Hoắc Quang liên tục tán thưởng Địch Sơn có chủ ý hay.

Thế là Lưu Cư đích thân tới đấu trường.

Bình Luận (0)
Comment