Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 805 - Chương 124: Võ Sĩ Giác Đấu Kim Nhật Đê. (3)

Chương 124: Võ sĩ giác đấu Kim Nhật Đê. (3) Chương 124: Võ sĩ giác đấu Kim Nhật Đê. (3)

Kim Nhật Đê chống trường mâu đứng ở giữa đấu trường, đến bản thân y cũng không hiểu vì sao mình còn chưa chết, tên đấu sĩ trước đó thật kinh khủng, vũ khí của hắn là tấm thuẫn lớn, một cái trường mâu.

Vô số lần tấn công bị thuẫn lớn hóa giải, sau đó trường mâu thè ra thụt vào như lưỡi rắn độc, nếu không phải hắn nhanh nhẹn thì chết rồi.

Khi Kim Nhật Đê tuyệt vọng mang tư tưởng chết chùm tấn công, hắn liền may mắn sống sót, giờ hắn chỉ miễn cưỡng giữ được tư thế đứng, còn không có chút sức lực nào nữa.

Một thiếu niên đẹp đẽ chống thường mâu loạng choạng đối diện với cảnh cửa sập, từ bên trong đi ra là đại hán trọc đầu cao tám xích, kéo lê xích sắt đi tới trước mặt thiếu niên, khán giả nín thở mở to mắt nhìn cự hán đập vỡ cái đầu lâu đẹp đẽ.

Kim Nhật Đê bật cười, cười rất dữ tợn, hắn đâu có ngốc mà không nhận ra, rõ ràng mình chỉ còn chờ chết mà tên trọc đầu lại tức giận hơn mình.

Rõ ràng hắn chỉ đập chùy xuống là đầu mình nát bét, hắn lại đi lòng vòng xoay cái chùy xích ngu xuẩn, như hi vọng minh tấn công, để kết thúc cuộc chiến vô sỉ.

Sự sỉ nhục bốc lên từ chân tới đầu, Kim Nhật Đê hi vọng mình được chết dưới tay tên cự hán này.

Đột nhiên có tiếng rống phẫn nộ vang lên:” Kim Nhật Đê, ngươi làm cái gì ở nơi này thế?”

Kim Nhật Đê quay đầu lờ mờ nhìn tháy Hoắc Quang ở trong phòng bao tốt nhất mà chỉ vị khách cao quý nhất mới có tư cách đi vào, mà bên cạnh là Lưu Cư.

“ Xin điện hạ xá miễn người này.” Hoắc Quang nắm chặt tay Lưu Cư cầu xin:

Lưu Cư thấy Hoắc Quang sốt ruột như thế thì không hiểu:” Lý do?”

Địch Sơn lắp bắp:” Bệ hạ ... coi trọng.”

Lưu Cư nhíu mày, tuy không hiểu vì sao phải cứu người này, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm, vẫn sai hộ vệ ngăn cản thảm kịch sắp xảy ra.

Kim Nhật Đê buông trường mâu đổ xuống đất, tên cự hán thấy chủ nô lệ quất roi cho mình lui cũng hoan hỉ rời đấu trường.

Khán già trong đấu trường vì sự hiện diện của Lưu Cư nên tránh được hỗn loạn quy mô lớn, nhưng vẫn có nhiều người tức giận ném thẻ trúc cá cược xuống sân.

Người Đại Tần tên A Địch khoanh tay đứng ở trong lối đi tối om, hắn chẳng sợ, mai thôi là đám con bạc sẽ quên chuyện hôm nay, nhiệt tình tới nộp tiền cho hắn.

Khán giả cuối cùng rời khỏi đấu trường, để lại một đống bừa bãi, A Địch nhìn quanh đấu trường rộng lớn, như quân vương tuần thị quốc thổ của mình. Đây là chuyện hắn làm mỗi ngày, hắn thích đứng giữa đấu trường nghe tiếng chửi rủa thô bỉ hay tán dương mình, vì một thời hắn cũng là đấu sĩ.

Được bốn đấu sĩ bảo vệ, A Địch rời đấu trường, ở ngoại ô phía tây thành, hắn có một trang viên không lớn, hắn thích nơi đó, nhưng bây giờ cổng thành đã đóng, hắn quay về khách sạn quen thuộc.

Một mũi tên lặng lẽ từ bóng tối bắn ra, nhuyễn giáp trên người A Địch không tác dụng gì với loại mũi tên ba cạnh này.

Thân thể A Địch ngã vật xuống đất, con mắt lam nhạt chỉ thấy bóng tối vô tận.

Bốn tên đấu sĩ thấy A Địch đã chết, vét hết tiền tài nhanh chóng biến mất, tới khi có một người cầm đèn đi đường phát hiện có người ngã dưới đất la hét gọi người cứu, chợt nhận ra đây là người dị tộc, đứng lên tiếp tục đi tiếp.

Khi Kim Nhật Đê tỉnh lại, hắn thấy trần nhà màu trắng, đó là gian phòng trắng nhất mà hắn từng thấy, hắn không biết mình đang ở đâu, muốn quay đầu phát hiện đầu mình bị cái gì đó cố định rồi.

Một người đội mũ trắng, miệng bịt vải trắng nhìn hắn, tuy vậy hắn vẫn nhận ra đó là một nữ nhân, đang định lên tiếng hỏi thì nữ nhân đó nhét một miếng vải trắng vào miệng hắn, sau đó buộc thắt nút sau đầu.

“ Rạch ở chỗ xương sườn thứ sáu.”

Nữ nhân đó miệng bị vải bịt kín, nói ồm ồm, nhưng lời nói ra vẫn khiến Kim Nhật Đê hồn phi phách tán, ra sức vùng vẫy, một cánh tay nhỏ nhắn đặt lên cổ hắn, đầu óc Kim Nhật Đê cứ mơ hồ dần rồi mất tri giác ...

Kim Nhật Đê gặp một các mộng dài.

Trong giác mơ hắn bị một đám người khổng lồ đặt trên bàn, bốn xung quanh toàn là người khổng lồ hình thù kỳ quái, mồm đầy răng như lưỡi cưa, chuẩn bị ăn uống.

“ Mình sắp bị ăn thịt rồi ...” Kim Nhật Đê lẩm bẩm, nước mắt chảy ra:

Tô Trĩ khâu xong mũi khâu cuối cùng, nói với y giả hỗ trợ:” Hắn tưởng chúng ta muốn ăn thịt hắn đấy.”

Y giả kia cũng là người Tuyền Cơ Thành, Tam sư huynh Bành Thọ, cũng cười nói:” Chưa nói cái khác chứ, thân thể da non thịt mềm này nếu như phết mật ong, rán lên rồi cho vào lồng hấp, mùi vị chắc không tệ.”

Tô Trĩ tháo khẩu trang ra, lệnh Khương phụ đẩy Kim Nhật Đê ra khỏi phòng:” Tam sư huynh, phi ma tán đã làm ra chưa?”

Bành Thọ tháo khẩu trang, mở cửa sổ cho gió vào mang đi mùi máu tanh:” Làm ra rồi, hiệu quả không tốt, sanh thảo ô, thiên nam tinh, vạn đào hoa có độc, phối hợp không đúng mà uống vào, không cần phẫu thuật, có thể đi chôn ngay.”

“ Làm nhanh đi, chẳng lẽ mỗi lần phẫu thuật lại phải đánh ngất người ta mãi thế à?”

Bành Thọ tuổi nhiều hơn Tô Trĩ rất nhiều, nhìn tiểu sư muội lớn lên từ nhỏ, nên hiểu tính khí của nàng:” Không nhanh được, trước tiên là thử trên chuột, sau đó là trên thỏ, rồi tới khỉ, lợn, đảm bảo không sai sót gì mới dùng trên người, chính phu quân muội dặn thế. Mà giờ muội có thai, đừng tới y quán nữa, chẳng may bị mùi thuốc tác động tới thai nhi, không có chỗ mà khóc đâu. Tiểu Kiều hạ lệnh cấm túc muội rồi, đừng làm bừa nữa, nha đầu đó tính khí hiền hòa, nhưng nổi giận rất đáng sợ.”

Tô Trĩ cúi xuống nhìn bụng:” Nhưng ở nhà buồn lắm, hết ăn lại nằm chả làm được gì, nếu không Lương Ông sẽ cuống lên, nên muội lén tới y quát làm chút việc.”

Bành Thọ cười:” Rồi, giờ đã mổ cho đỡ thèm rồi, nhân lúc Tiểu Kiều chưa phát hiện thì về nhanh đi.”

Khương phụ đẩy Kim Nhật Đê vào phòng bệnh, Hoắc Quang ở trong đứng dậy tới xem bệnh án treo bên giường, sau đó nói với Lưu Cư và Địch Sơn:

“ Xương sườn gãy ba cái, trong đó một cái đâm vào phổi, phổi xuất huyết, hẳn đó là nguyên nhân làm cho hắn ho ra máu, tay phải rạn xương, gãy xương ngón cái chân trái ... Chậc chậc, tên này như bị trâu dẫm qua vậy.”

Lưu Cư không hứng thú với thương thế của Kim Nhật Đê:” Người này sao lại được phụ hoàng ta coi trọng?”

Địch Sơn nói năng không tiện, nhìn Hoắc Quang:” Không ... Không cần dấu ... điện hạ …”

Hoắc Quang ghé sát tai Lưu Cư nói nhỏ:” Hàn Yên sở dĩ đền tội là nhớ người này ...”

Lưu Cưu vừa nghe Hoắc Quang nói vừa theo thói quen nhìn Địch Sơn đợi xác nhận, Địch Sơn viết bốn chữ "chứng cứ xác đáng" vào cuốn sổ tay giơ lên.

“ Nói vậy người này là công thần của Đại Hán.” Giống như tất cả những ai biết được chân tướng, Lưu Cư kinh hãi nhìn Kim Nhật Đê với ánh mắt khác, nếu như để Hàn Yên ... Hậu quả đáng sợ.

“ Người này tương lai sẽ được trọng dụng, điện hạ nên đối xử tốt.” Địch Sơn giơ cuốn sổ lên:

Lưu Cư tới bên giường Kim Nhật Đê, nhìn khuôn mặt hoàn toàn khác người Đại Hán, trầm ngâm:” Phụ hoàng ta sẽ trọng dụng người dị tộc sao?”

Hoắc Quang cười:” Bệ hạ lòng dạ rộng rãi, nếu đã dùng những người xuất thân thấp kém như Vệ Thanh, Công Tôn Hoằng, Vương Ôn Thư, dùng một người dị tộc có sao?”

“ Nếu trọng dụng sao kẻ này lại xuất hiện ở đấu trường?” Lưu Cư tuy không quá ưu tú, từ nhỏ sống dưới hun đúc quyền mưu nên không ngốc:

“ Ngựa hoang không thuần, sao đi được ngàn dặm.” Địch Sơn dùng sổ tay ngày càng quen:

Lưu Cư tựa hồ hiểu ra, nếu do phụ hoàng an bài không cần nhiều lời nữa:” Nếu vậy Hoắc Quang, ngươi ở lại trông người này, chớ để thương thế của hắn phát tác, nếu cần thuốc gì cứ nói. Thuốc trong cung cứ dùng. Ta và Địch tiên sinh tới thăm cữu mẫu, cữu phụ khi nào thương thế người này tốt hơn tới Trường An báo cho ta.”

Bình Luận (0)
Comment