Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 806 - Q5 - Chương 125: Câu Chuyện Mùa Xuân. (1)

Q5 - Chương 125: Câu chuyện mùa xuân. (1) Q5 - Chương 125: Câu chuyện mùa xuân. (1)

Hoắc Quang tiễn Lưu Cư và Địch Sơn đi, Kim Nhật Đê mở mắt ra, nhìn trần nhà màu trắng rất lâu, tới khi Hoắc Quang về lại nhắm mắt vào.

Một lúc sau Hoắc Quang trở về, lấy cuốn sách ngồi đọc, đọc rất say sưa, tới khi nghe thấy Kim Nhật Đê mơ hồ kêu khát liền tới bên giường bệnh, dùng ấm trà nhỏ rót nước vào miệng hắn.

“ Hoắc huynh, đa tạ.”

Hoắc Quang mỉm cười:” Kim huynh thật khí khái, Hoắc mỗ bội phục.”

Kim Nhật Đê vừa uống hết ấm trà, môi vẫn khô cong, thều thào:” Thuận thế mà làm thôi.”

“ Ta chỉ muốn biết, nếu như ta không gọi tiếng đó, huynh có thực sự chết trong tay đấu sĩ kia không?”

Kim Nhật Đê cười yếu ớt:” Không đâu.”

Hoắc Quang như ngộ ra điều gì, gật gù:” Cũng có lý.”

“ Đáng tiếc, không lấy được món tiền cuối cùng.”

Nghe Kim Nhật Đê nói đùa, Hoắc Quang thầm thở dài, đúng là vụ báo thù chẳng thống khoái chút nào. Mục đích báo thù là xem đối phương hối hận, sợ hãi, không dám tùy tiện khinh thường mình nữa, chấn nhiếp kẻ khả năng tiềm tàng thành kẻ địch.

Giờ chẳng có mục đích nào đạt được, Kim Nhật Đê trải qua báo thù lại đầy cảm kích.

“ Ta đang ở đâu đây? Sao lại trắng kỳ lạ thế này?”

“ Y quán Vân thị, may là đưa huynh tới đây, nơi khác, dù may mắn sống được thì cũng tàn tật.”

Kim Nhật Đê có chút sợ hãi, sờ xoạng toàn thân:” Ta nghe nói có người cắt thân thể ta ra.”

Hoắc Quang giữ tay lại:” Một cái xương sườn gãy đâm vào phổi, phải cắt thịt, nối xương.”

Kim Nhật Đê cảm thụ cơn đau ở vết thương, kinh hãi vô cùng:” Có người rạch thân thể ta ra rồi ... Rồi, rồi sắp xếp lại?”

“ Có gì đâu, y giả nơi này rạch bụng chữa bệnh là thường, nghe nói người cao minh thập chí thay được cả tim.”

“ Thay tim?” Kim Nhật Đê suýt nữa ngồi bật dậy:

“ Nghe nói thôi, chưa bao giờ thấy.”

“ Ta ... Ta muốn cảm tạ.”

“ Không cần, tiểu sư nương của ta ngứa tay, thèm rạch thân thể người khác, vừa vặn huynh đưa tới, luyện tay nghề một chút.”

Kim Nhật Đê nghe Hoắc Quang cười tự nhiên nói chuyện mổ xẻ thân thể mà rờn rợn:” Tức là tế quân của hầu gia.”

“ Đúng thế chủ sự y quán là đại sư nương nhà ta, y gia nơi này tám phần người Vân thị.” Hoắc Quang lấy cuốn Xuân Thu trong lòng ra đưa cho Kim Nhật Đê:” Được rồi, huynh vừa phẫu thuật xong không nên trò chuyện nhiều, nghỉ ngơi đi, buồn chán thì đọc cái này, sau này đọc hết có thể tới tàng thư Vân thị xem, ta xin phép sư phụ hộ huynh rồi.”

Kim Nhật Đê mừng rỡ, hắn nghe nói tới thứ bảo bối này, nhưng chỉ nhìn chưa được tiếp xúc, tham lam mở cuốn sách ra xem.

Hoắc Quang rời phòng bệnh, bước xuống bậc thêm liền có Khương phụ thập thò vẫy tay gọi nó tới, mặt hớn hở:” Tiểu gia nếu muốn giết người Hung Nô đó, tỳ tử làm cho, nhanh hơn.”

Hoắc Quang không hiểu:” Sao ta muốn giết hắn?”

Khương phụ thấy Hoắc Quang không muốn giết người thì thất vọng: “ Thì người vừa mới phẫu thuật xong, nhất là mổ bụng, không được uống nước ngay, có khát chỉ được dùng nước chấm môi.”

“ Hả?” Hoắc Quang sợ hãi:” Hắn không chết chứ?”

“ Không đâu, chỉ là lát nữa sẽ đi tiểu, rất đau, đái ra máu.”

“ A, thế thì không sao, bằng hữu của ta không sợ đau.”

Người Khương cực hận người Hung Nô, nhất là Khương phụ từng sống ở Thụ Hàng thành, rất ghét người Hung Nô được sống tử tế, dù Kim Nhật Đê có anh tuấn ra sao cũng không chút thương hại.

Mặt đất hoang vu, Đại Vương đang lang thang một mình, vài con chim sẻ kiếm ăn trong bụi cỏ vẫn nhởn nhơ đứng tại chỗ khi nó đi qua.

Khu vực này là chỗ đi săn ưa thích của Đại Vương, nó đã loanh quanh một lúc rồi, chả thấy con mồi nào, thi thoảng làm con gà rừng hoảng loạng đập cánh bay đi xa. Đại Vương chẳng buồn nhìn một cái, không phải nổi hứng chơi đùa, nó không săn mấy thứ động vật nhỏ này.

Đi mệt rồi Đại Vương rất muốn ngồi xuống nghỉ, nhưng nó ghét ngồi dưới đất cỏ lởm chởm, thế nên không ngồi, cẩn thận tránh bụi cỏ rậm rạp, không muốn làm bẩn bộ lông đẹp đẽ.

Hôm nay chẳng săn được gì rồi, Đại Vương buồn chán đi về, nó thích đi ra đường, thích nhìn người ta thấy mình sợ chết khiếp, đó là trò giải trí yêu thích của nó, chỉ là giờ người sợ nó ngày một ít, Đại Vương buồn lắm.

Một cỗ xe hoa lệ được thị vệ bảo vệ xung quanh từ xa đi tới, Đại Vương dừng lại đứng ở bên đường nhìn.

Hộ vệ đang cảnh giác đề phòng thấy ngọc bài ở cổ con hổ liền thả lỏng, coi nó như không tồn tại, tiếp tục đi qua, có cung nữ xách lư hương nghịch ngợm còn lấy trong lòng miếng thịt khô ném cho nó.

Đại Vương chẳng thèm nhìn.

Xe ngựa dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp của A Kiều hiện ra, nàng vén rèm vẫy vẫy tay, Đại Vương chạy tới, kệ bọn ngựa kéo xe vô dụng hí sợ hãi, nhảy một cái lên xe.

Có tấm thảm hoa lệ, Đại Vương nằm ngay xuống nhìn A Kiều.

“ Mang thức ăn ra đây, bồi thường cho nó.”

Đại Vương hài lòng lắm, thịt trâu tươi ngon, nó không bỏ qua.

A Kiều gác một chân lên bụng êm ái của Đại Vương, sờ ngọc bội:” Huynh đệ của ngươi sao không chịu ngốc như ngươi chứ, giả ngốc cũng được mà, lúc nào thông minh khiến người ta sợ hãi thế để làm gì, ta là nữ tử đã đành, nhưng đây là thế giới nam nhân.”

Đại Vương chẳng hiểu, cho rằng A Kiều nói gì mình, ngẩng đầu lên kêu một tiếng phụ họa, rồi gục gặc cái đầu, trông có vẻ thông minh lắm.

A Kiều phì cười, người nào ít tiếp xúc còn tưởng Đại Vương có linh tính thật, hiểu tiếng người. Nàng biết nó chỉ là con ngốc to xác tham ăn, chẳng qua ở với người lâu nó hiểu được vài mánh khóe:” Rồi nhé, ngươi bị vu hãm, ta bồi thường rồi, nếu thông minh thật về nói với huynh đệ ngươi đừng có đấu với bệ hạ nữa, chịu nhún mình cũng đâu mất mặt, để bệ hạ thắng một lần có sao đâu, cứ tiếp tục thế này, sở một ngày bản cung không khuyên giải được nữa.”

Đại Vương ăn xong thè lưỡi ra liếm máu còn dính bên mép, nó ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn A Kiều, muốn ăn nữa.

Cái bộ dạng khờ khạo của Đại Vương khiến A Kiều đột nhiên nổi giận, bàn chân trắng trẻo đạp đầu một cái:” Cút đi, thứ vô lương tâm chẳng khác gì huynh đệ ngươi, không để ta sống bình yên hết cuộc đời này à?”

Đại Vương rất sĩ diện, đứng dậy quẫy đuôi đi luôn, chẳng hề lưu luyến cái nơi ấm áp nhiều đồ ăn ngon này, trước khi đi còn chơi ác vả mông con ngựa kéo xe một cái, làm con ngựa sợ hãi chạy đi, hài lòng lại đủng đĩnh lang thang trên đồng hoang.

………. ………

Mùa xuân năm Nguyên Thú tới đúng hẹn.

Kim Nhật Đê nách kẹp cuốn sách, tản bộ bên bờ Vị Thủy ngập tràn ánh nắng, dưới hàng dương liêu phất phơ, tựa thế gia công tử nhàn nhã.

Giống đa phần thiếu niên Vân thị, hắn cũng buộc cái đuôi ngựa, nhưng đuôi ngựa vàng dưới ánh nắng đẹp mắt vô cùng, áo lụa nhẹ, gió xuân thôi qua có cảm giác như muốn bay lên.

Một người dị tộc nụ cười ấm áp, đứng trên cỏ xanh tự thành phong cảnh đẹp, khiến người Thượng Lâm Uyển kỳ thì ngoại tộc cũng không bài xích hắn.

Năm nay mùa đông tương đối ấm áp, Vị Thủy không đóng băng, thuyền lão đại kiếm tiền suốt cả mùa đông, chỉ cần tiếp tục thế này, mùa thu trả nợ không áp lực gì cả.

Trò chuyện một lúc, Kim Nhật Đê tạm biệt thuyền lão đại, giơ cao cuốn sách che ánh nắng ngày càng chói mắt, nhìn khoảnh ruộng bạt ngàn, lòng cảm khái.

Năm xưa ở dưới Kỳ Liên Sơn cũng có ruộng, nhưng không nhiều bằng ở đây, làm nông đa phần là Hán nô bắt được, người Hung Nô không chú trọng lắm.

Xe ngựa của Trương An Thế chạy qua cổ đạo, Kim Nhật Đê rất hâm mộ, không phải hâm mộ cái xe đẹp, mà hâm mộ người trẻ tuổi đó không hơn mình là bao, nắm trong tay sản nghiệp lớn, tung hoành đấu trí với cao thủ thiên hạ.

Kim Nhật Đê thở dài, nhớ tới Hoắc Quang một tháng trước đi tới đất Thục, khi đó thương thế của hắn chưa lành, còn chống quải trượng bên đường tiễn chân.

Đó là tiểu thiên niên cao ngạo, tuổi ít hơn hắn, thân mặc giáp trụ, bái biệt ân sư, cần có người đỡ mới lên được con ngựa cao lớn, nhưng vung roi đi rất dứt khoát.

Nhìn thuyền bè tập nập qua lại, nhìn nông phu lom khom trong ruộng, nhìn những đứa bé chăn ngan, hắn đều cảm thán.

Hắn tới Đại Hán chưa lâu nhưng sớm hiểu ra tất cả những thứ này bắt nguồn từ một người lười biếng, thời gian nằm nhiều hơn thời gian ngồi, nhưng sáng tạo ra vô số kỳ tích ....

Bình Luận (0)
Comment