Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 807 - Q5 - Chương 126: Câu Chuyện Mùa Xuân. (2)

Q5 - Chương 126: Câu chuyện mùa xuân. (2) Q5 - Chương 126: Câu chuyện mùa xuân. (2)

Vân Lang vẫn như mọi khi, nửa nằm nửa ngồi trên giường gấm nhìn lục y nữ tử mặt mày như họa đang yên tĩnh pha trà.

Bên cạnh Vân Lang là mấy đứa đệ tử Vân thị đang viết chữ trên khay cát, chỉ có Vân Âm dựa vào lòng phụ thân làm nũng, muốn chạy đi tham dự dương liễu hội.

“ Ngươi được bệ hạ ban họ, giờ đã là người Hán, không nên suy nghĩ mọi việc ở góc độ người Hung Nô nữa, không ích gì, lại không có lợi cho ngươi.” Vân Lang vừa giáo dục Kim Nhật Đê, vừa đối phó với khuê nữ, hai mặt kiêm toàn, không thẹn là hầu gia:

Kim Nhật Đê muốn xin cho tộc nhân nghèo khó tới Vân thị thì bị từ chối, nói trong Vân thị quá nhiều cơ mật, không thích hợp tiếp nhận dị tộc.

Nhưng cửa hiệu của Vân thị ở Trường An thì có thể thu nhận họ, nhưng Kim Nhật Đê không hài lòng.

“ Giờ ngươi là cận thần thiên tử, nên hiểu một chuyện, thiên tử yên lành thì ngươi yên lành, thiên tử bất an, ngươi vĩnh viễn không bình yên.”

Kim Nhật Đê chắp tay:” Đạo lý đó học sinh hiểu, chỉ là muốn tộc nhân không phải làm chuyện ti tiện đó nữa, dù là làm ruộng, chăn dê cũng hơn.”

“ Đó là ngươi, thử đi hỏi xem tộc nhân của ngươi muốn ăn mặc đẹp đẽ, ngồi xe ngựa đẹp, hay là cúi đầu vất vả giữa trời năng, bôn ba kiếm ăn trong mưa gió.”

“ Cái đầu tuy thu nhập nhiều, nhưng là việc hầu hạ người khác, không có tôn nghiêm, cái sau tuy vất vả, nhưng có thể ưỡn ngực kiêu ngạo.”

Vân Lang vỗ vai Kinh Nhật Đê:” Đó là ngươi, đi hỏi đi, ngươi sẽ thấy họ trả lời khác.”

Kim Nhật Đê không tin:” Ai không muốn cuộc sống ngẩng cao đầu?”

“ Nếu bọn họ là mục nhân bình thường, ta nghĩ bọn họ sẽ muốn sống cuộc sống tự kiếm cái ăn, nhưng họ ở Hung Nô là huân quý, phải làm việc là chuyện họ khinh bỉ, một mình ngươi không thay đổi được số đông.” Vân Lang xoay đầu nói với Lương Ông:” Cho Kim Tử một con khoái mã.”

Kim Nhật Đê lo lắng theo Lương Ông, nếu một mạch Hưu Đồ vương chỉ thích làm việc nhẹ nhàng mà cúi đầu phục vụ của người, tương lai còn địa vị gì nữa.

Hồng Tụ đặt chén trà vào tay Vân Lang, nhiệt độ vừa phải, nha đầu này đã vô cùng am hiểu thói quen của y, dù nhỏ nhặt nhất ... À chính xác không còn là nha đầu nữa rồi, giờ đây đã là thiếu nữ phổng phao khiến nam nhân điên đảo.

“ Không dám nhìn nô tỳ là sao, hầu gia chột dạ cái gì?” Hồng Tụ phát hiện Vân Lang nhìn một cái rồi tức khắc chuyển ánh mắt đi, rất khinh bỉ, khi không ai chú ý thì cứ lén lút nhìn nàng, lúc chính đại quang minh mà nhìn lại không có gan:

“ Ta chột dạ cái gì?”

“ Không chột dạ sao hầu gia không dám nhìn vào mắt nô tỳ mà nói.”

“ Không nhìn, ta là hầu gia kiêu ngạo, thích nhìn trời nói chuyện …”

Vân Lang quật cường quay đầu đi, thấy ngay cái mặt lông lá xấu xí của Đại Vương sán tới bao giờ, con quỷ to lớn nhưng đi êm như mèo, thích làm người ta giật mình.

Bị lông hổ cọ vào mũi, Vân Lang hắt xì một cái rõ to, không thấy Hồng Tụ đưa khăn tay cho, quay đầu thì thấy bóng lưng tha thướt đi xa dần.

Vân Lang ôm đầu Đại Vương:” Thật là đẹp, mày nói có phải không?”

Đại Vương gật đầu.

Tưởng chừng mới hôm qua thôi vẫn là cô bé rụt rè như nai con lạc mẹ, thoắt cái mùa xuân tới đã là thiếu nữ đầy nhựa sống thanh xuân khiến người ta xao xuyến.

Đó là sự thần kỳ của thời gian.

Vân Lan thích ngắm nhìn mỹ nữ, bất kể là sự cao ngạo của A Kiều, sự quyến rũ của Trác Cơ, sự tinh tế của Tống Kiều, sự thanh thuần của Tô Trĩ với y đều là mỹ cảnh.

Vẻ đẹp của Hồng Tụ không nói rõ được đặc biệt chỗ nào, đó là vẻ đẹp đơn thuần, lúc như mẫu đơn nở rộ, khi lại như hoa cúc trong gió xuân, là tiên tử trong tranh thủy mặc, cũng là nụ hoa chực nở ...

Biến hoa đó theo cùng nhất cử nhất động của nàng.

Tuy mang tiếng là thị nữ, nhưng cho dù là Lương Ông, Bình Già, Lưu Bà đều không ai dám coi Hồng Tụ là thị nữ.

Khi Tống Kiều, Tô Trĩ phần lớn thời lớn thời gian ở y quán, người chủ sự nội trạch chính là Hồng Tụ.

Nàng thùa nhỏ nhút nhát, cô độc, lớn lên tính cách trở thành lạnh lùng xa cách, người nội trạch có khi còn nhìn thấy nàng thi thoảng nở một nụ cười, rời nội trách cơ hội nhìn thấy mặt nàng cũng không có, vì nàng che khăn kín mít.

Cơ bản thì Hồng Tụ cũng không muốn rời khỏi nội trạch, vùng trời nho nhỏ này là toàn bộ thế giới của nàng.

Đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh, dạy học mấy đứa bé, hầu hạ Vân Lang, đó là toàn bộ nội dung cuộc sống của nàng, làm năm này qua tháng nọ không biết chán.

Tào Tương nói cười với Tống Kiều, cãi nhau với Tô Trĩ, còn đối diện với Hồng Tụ thì giữ dáng vẻ chính nhân quân tử đường hoàng.

Vân Lang phải thừa nhận, Hồng Tụ thực sự là mỹ nhân đầy ma lực.

Trước kia Hồng Tụ và Tiểu Trùng cùng chăm sóc Vân Lang, giờ Tiểu Trùng gả đi rồi, chỉ còn lại một mình Hồng Tụ, Tống Kiều không sai phái người khác, Vân Lang không nhắc tới, Hồng Tụ càng không yêu cầu thêm người.

Trong nhà người Hồng Tụ thân thiết nhất là Tiểu Trùng, nay Tiểu Trùng đã là mẹ của hai đứa con rồi, tuy ngoài vẫn có lời thì thầm nói Tiểu Trùng nhất nữ gả nhị phu, Mạnh phủ thì vô cùng hoan hỉ, khi mở tiệc trăm ngày đứa bé thứ hai, tổ chức tiệc mừng tưng bừng, Mạnh Độ mừng phát khóc, trước mặt khách khứa uống say ngất ngưởng.

Cuối cùng đành do Tiểu Trùng ra tiếp đãi, còn Mạnh Đại, Mạnh Nhị chỉ cười ngốc nghếch chẳng được tích sự gì.

Khi chưa sinh con thì Tiểu Trùng tới Vân thị là cả ngày chơi với Hồng Tụ, chẳng biết nói chuyện gì tới khi đi vẫn nắm chặt tay không rời. Giờ Tiểu Trùng là mẹ hai đứa nhi tử, không còn bộ dạng tiểu nha hoàn vô tâm năm xưa, toàn bộ tôn vinh của Mạnh thị đều đặt trên người nàng.

Phụ nhân rất có tiếng trong giới quý phụ đó đang rất thiếu quy củ dựa vào giường mềm tắm nắng xuân, đó là bệnh của người Vân thị, bất kể nam nữ, rảnh rỗi thích nhất là tắm nắng … tất nhiên là do ảnh hưởng không tốt từ ai đó.

Hồng Tụ thì chuyên chú ngồi thêu áo.

Tiểu Trùng áo lụa mỏng manh, khoe hết thân hình đầy đặn uốn lượn, chống cằm nhìn ngó Hồng Tụ nãy giờ, tặc lưỡi:” Một con yêu tinh như muội, suốt này lượn lờ quanh gia chủ, sao gia chủ còn chưa ăn thịt nhỉ?”

Hồng Tụ lườm Tiểu Trùng:” Tỷ tưởng ai cũng như hai phu quân của tỷ chắc.”

Phụ nhân sinh con rồi là rất bạo gan chuyện nam nữ, Tiểu Trùng cũng thế, đưa tay vuốt bầu ngực đầy đặn một cái:” Ta chỉ có một phu quân, có điều, chỉ cần là nam nhân, thông minh hay ngốc nghếch nhìn nữ nhân cũng giống nhau thôi.”

“ Phì!” Hồng Tụ thấy hành vi dâm đãng của Tiểu Trùng đỏ mặt, vờ chuyên tâm thêu thùa, một lúc sau không nhịn được hỏi:” Tiểu Trùng tỷ tỷ, muội thực sự đẹp lắm sao?”

Tiểu Trùng ngồi thẳng dậy, vuốt ve má Hồng Tụ, si mê nói:” Mỹ nhân như muội, tới ta còn động lòng nữa là.”

Hồng Tụ tránh tay Tiểu Trùng:” Mẹ muội nói nữ nhân quá xinh đẹp không phải chuyện tốt.”

Tiểu Trùng phất tay:” Đó là mẹ muội không may gả vào nhà không tốt, nếu như theo gia chủ đã không nói câu đó.”

Hồng Tụ cúi đầu:” Gia chủ chẳng nhìn thẳng muội.”

Tiểu Trùng dụ được Hồng Tụ nói chuyện này, che mười cười khúc khích:” Là không dám nhìn, sợ nhìn nhiều không kìm lòng được, ai mà không thích muội chứ? Nghe tỷ tỷ nói, kiếm thời gian thích hợp, trèo lên giường gia chủ, chỉ cần nới vài cái cúc cổ áo ra, bằng vào dung mạo này của muội, đến hoàng đế cũng không chịu nổi.”

“ Tỳ nói linh linh ...” Hồng Tụ che mặt chạy mất

Tiểu Trùng còn gọi với theo:” Sớm ngày ra tay đi, dù sao muội chẳng thiệt thòi gì.”

(*) Vân thị trên không ra trên, dưới chẳng ra dưới, phó phụ vật nhau, chủ nhân vỗ tay cười, không đáng gọi thế gia. ( Sử Ký)

Bình Luận (0)
Comment