Mặt Hồng Tụ bị lời của Tiểu Trùng nhuộm thành vải đỏ, chạy liền một mạch tới bên ao sen mới dừng lại ôm ngực thở.
Ao sen Vân thị không lớn, chừng ba mẫu, đầu xuân ao sen chẳng thấy lá sen héo, cũng không thấy lá non, chỉ có mặt nước lăn tăn gợn sóng phản chiếu ánh mặt trời.
Đám đàn cá chép hồng thấy bóng người liền kết thành từng đàn bơi qua bơi lại, Hồng Tụ lấy một nắm kê rang ở cái giỏ bên hành lang, thuận tay ném ra, thế là ao sen như sôi lên, cá đen cá hồng đua nhau tranh đoạt mồi.
Đại Vương chẳng biết từ khi nào mò tới, ngồi bên đá xanh lát mép ao, chăm chú nhìn đàn cá liếm mép.
“ Đừng!”
Khi Hồng Tụ hét lên thì cũng là lúc Đại Vương ra tay như ánh chớp, một con cá chép hồng béo múp bị nó tát văng lên khỏi mặt nước.
Hồng Tụ tức mình bợp đầu Đại Vương một cái:” Mày không ăn thì bắt làm gì?”
Đại Vương ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hồng Tụ, chân vẫn dẫm lên con cá giãy đành đạch, nó không hiểu sao bị đánh.
Hồng Tụ nâng con cá lên, bụng đã thủng hai lỗ lớn, không sống được nữa, thở dài:” Lần sau không được làm như thế, chúng bơi trong nước, không phải là trêu tức ngươi, không sợ uy của ngươi ... Thôi, ngươi là đồ ngốc, nói cũng chẳng hiểu.”
Cá đã chết rồi, Hồng Tụ không lãng phí, định tặng cho Tiểu Trùng, Tiểu Trùng thích ăn cá, tuy con cá bị rách bụng rồi, nhưng chắc không chê đâu.
Lau sạch móng cho Đại Vương, Hồng Tụ ưu nhã ngồi vắt chéo người trên lưng nó, kệ cho nó chở mình đi lang thang trong đại viện rộng lớn, tới chỗ không có người, cúi mình ôm đầu nó, thì thầm:” Đại Vương giúp ta hỏi gia chủ xem có muốn cưới ta không nhé?”
Đại Vương ngước đôi mắt to tròn lên gầm một tiếng.
Hồng Tụ thở dài, nhìn cảnh xuân tươi đẹp, trong lòng chất chứa đầy sầu muộn thiếu nữa xuân thì.
Mùa xuân không chỉ là mùa vạn vật phục sinh, không chỉ toàn thứ tươi đẹp, nó còn là mùa chiến tranh, vì mọi toan tính quân sự trong năm, thường bắt đầu phải trù bị vào lúc này, ví như Hoắc Quang đã theo Lưu Cư tới đất Thục, bắt đầu cuộc chiến đầu tiên trong đời.
Khi Vân Lang, Tào Tương, Lý Cảm, Hoắc Khứ Bệnh đang bàn bạc cuộc chiến Mạc Bắc sắp mở màn thì Lưu Triệt lại không bắc tiến mà chỉnh đốn quân ngũ.
Những tướng quân tuổi dần cao đều bị rút về, hoặc trú thủ địa phương, hoặc tới chiến trường phương nam bớt khốc liệt hơn, cũng có người rời quân ngũ thành quan văn.
Vệ Thanh tiến vào chức vị Đại tư mã, hai chữ tướng quân tựa hồ rời xa ông ta.
Hoắc Khứ Bệnh đúng như trông đợi của số đông thành Chinh bắc Đại tướng quân, kỵ binh ba vạn, bộ tốt mười vạn, đây là lần đầu tiên hắn thống lĩnh nhiều quân như thế.
Chỉ là chức trưởng sử là nhân vật vô danh tên Nhiếp Nhất.
Nhiếp Nhất là phú hào Mã Ấp, tự xung phong đi Hung Nô, nói có thể giúp người Hung Nô giết huyện lệnh Mã Ấp, thu hoạch toàn bộ nhân khẩu và tài phú trong thành.
Ấy thế mà một phú hào biên cương nho nhỏ lại có thể thuyết phục Quân Thần Thiền Vu đích thân dẫn quân tập kích Mã Ấp.
Mà phía Đại Hán sớm chuẩn bị thỏa đáng, Lưu Triệt phái năm vị tướng quân, tổng cộng ba mươi vạn quân mai phục ở Mã Ấp.
Năm vị tướng quân là Kiêu kỵ tướng quân Lý Quảng, Khinh xa tướng quân Công Tôn Hạ, Tương truân tướng quân Vương Khôi, Tài quan tướng quân Lý, tất cả dưới quyền Hộ quân tướng quân Hàn An Quốc.
Kế hoạch vốn tiến hành thuận lợi, ai ngờ Quân Thần Thiền Vu trong khi hành quân, phát hiện ngoài thành chỉ có gia súc, không có người, liền nghi ngờ.
Ông ta phái quân đánh một thành bảo, bắt úy sứ, úy sử đó vạch trần chân tướng đại quân mai phục ở Mã Ấp, Quân Thần Thiền Vũ rút ngay, quân Hán uổng công vô ích.
Đó là lần đầu tiên Lưu Triệt phái quân tác chiến, kết thúc thất bại.
Với tính hẹp hòi của Lưu Triệt, Nhiếp Nhất phạm sai lầm phải kín tiếng bao năm, vừa xuất sơn đã thành trưởng sử của Hoắc Khứ Bệnh, chứng tỏ một chuyện, hắn phải là người cực kỳ được Lưu Triệt tín nhiệm.
Nhiếp Nhất là người vô cùng ôn hòa, đó là kết luận của Vân Lang khi gặp người này.
“ Mỗ gia từ khi có được thư bổ nhiệm của bệ hạ, đêm ngày ưu lo, chỉ sợ cô phụ hậu ái của bệ hạ, trầm tư rất lâu mới tới phủ Vân hầu cùng ngài thương lượng.”
“ Chinh bắc đại tướng quân tính nóng như lửa, lại kiệt ngạo bất thuần, không biết mỗ phải ở chung với Đại tướng quân ra sao, xin Vân hầu cho biết.”
Trước khi ý chỉ phát ra, nhân tuyển mà Hoắc Khứ Bệnh đề cử là Vân Lang, mà ai cũng cho rằng người đó sẽ là Vân Lang, thế nên mới có cuộc gặp gỡ này.
Vân Lang cười:” Mỗ đã lâu không ở trong quân, cưỡi không nổi ngựa, cầm không nổi qua, trưởng sử hỏi ta chuyện quân sự, e là hỏi nhầm người rồi.”
Nhiếp Nhất tựa hồ rất thông cảm:” Đại quân phương bắc là tinh nhuệ quốc gia, đại tướng quân nắm ba thành tinh nhuệ, nếu không để bệ hạ yên tâm, quyền thế càng lớn, Đại tướng quân càng nguy hiểm. Mà bản tính đế vương là nghi kỵ, Vân hầu là chí giao chẳng lẽ đành lòng nhìn Đại tướng quân lún vào vũng bùn sao?”
Vân Lang lắc đầu:” Đại tướng quân không phải người tham quyền, ngày Hung Nô bị diệt là lúc có thể du nhàn sơn lâm.”
“ Nhưng hùng tâm bệ hạ không chỉ như thế.”
Vân Lang chắp tay:” Thế nên có kỳ nhân như trưởng sử bôn ba vì bệ hạ, bọn ta mới có thể kê cao gối ngủ ngon.”
Nhiếp Nhất buông một tiếng thở dài:” Thế thì mỗ đành phải gắng gượng mà làm.”
Tiễn Nhiếp Nhất đi rồi, Vân Lang im lặng rất lâu, y không muốn tham dự vào chuyến viễn chinh Mạc Bắc, luận quốc thế bây giờ là lúc cường thịnh nhất, người Hung Nô không còn mấy cơ hội.
Một quốc gia liên miên chinh chiến, nhân khẩu không giảm mạnh lại còn tăng ba thành, hoàn toàn khác lịch sử, Vân Lang thấy mình đã cống hiến rất nhiều rồi.
Đẩy cửa sổ ra, trước tầm mắt là thảm mạ non xanh biếc, nông phu đang bận rộn làm việc, thi thoảng có bài ca dao hơi tục tĩu vang lên, đó là điểm tựa để Lưu Triệt tùy ý làm gì thì làm.
Đào thải lượng lớn lão tướng, dùng tướng lĩnh thanh niên trung thành, những người hun đúc trong thắng lợi của quân đội, không cho rằng bọn họ có thể chiến bại.
Lịch sử đã đi vào ngã rẽ.
Lưu Triệt ngồi trên ban công Trường Môn cung, thiết sóc đặt ngang gối, Niếp Nhất quỳ đằng xa, đang kể lại quá trình tiếp xúc với Vân Lang.
“ Nói như thế Vân Lang không hề có ý bất mãn?”
“ Có lẽ là có thất vọng, nhưng Vĩnh An hầu rất bình tĩnh, không có lời kích động, chỉ muốn cuộc sống bình yên.”
Lưu Triệt mở mắt ra:” Người này có sở trường khiến người khác nhầm lần, đó là y làm việc lề mề chẳng sảng khoái chút nào, nhưng trước khi làm gì thì đã tiến hành chuẩn bị chu đáo, đồng thời xét mọi khả năng, không thể lấy lẽ thường tình mà đoán.”
Nhiếp Nhất chắp tay:” Thần sở dĩ đoán thế là vì bước chân vào Vân thị như bước vào vùng trời mới, giàu có sung túc chưa nói, quan trọng là gia phó vừa làm việc vừa vui đùa, gia tướng canh gác uống rượu tán gẫu, cả linh thú trứ danh kia cũng lười nhác. Cảnh tượng ấy nên xuất hiện trong trang viên của ẩn sĩ sơn lâm, không phải ở mảnh đất phù hoa như Thượng Lâm Uyển.”
“ Được rồi, ngươi chỉ là một người bàng quan, làm tốt chức quyền đúng phận sự, có chỗ không ổn thì bẩm tấu, không có quyền xử trí, nghe chưa?”
(*) Chắc mọi người đều biết, Trương Liêu thời 3 Quốc vốn họ Nhiếp, chính là con cháu của Nhiếp Nhất.