Nhiếp Nhất khom người nhận lệnh lui ra, tới cửa gặp Đại Trường Thu, Đại Trường Thu hừ lạnh một tiếng rồi đi qua, chỉ nghe Nhiếp Nhất nói nhỏ:” Bàng huynh còn giận mỗ sao?”
“ Ngươi bây giờ đã thăng quan tiến chức, mỗ chỉ là giới hoạn quan, đạo bất đồng bất tương mưu.”
Nhiếp Nhất chắp tay:” Năm xưa bệ hạ mưu tính Mã Ấp, do tộc nhân Lai thị tham sống sợ chết tiết lộ cơ mật, dưới tình huống đó làm gì có cơ hội sống sót, chuyện đâu phải tại mỗ. Cơ sự xảy ra, mỗ một ngày chạy sáu trăm dặm về kinh cứu viện, cuối cùng chậm mất một bước, tới nơi hay tin nàng tự sát thân vong, chuyện này Nhiếp mỗ tự nhận chưa chu đáo.”
Đại Trường Thu dừng chân quay lại:” Chuyện Văn Nương qua rồi, nay nữ nhi Văn Nương ở Vân thị, mỗ mong nó cả đời bình an, Nhiếp Trường Mưu, ta muốn ngươi cắt đứt mọi liên quan của quá khứ của nha đầu đó.”
Nhiếp Nhất nhăn trán:” Ta hiểu chuyện không nên để tới tai người thứ ba biết, Bàng huynh cứ làm việc cần làm, ta không trách.”
Đại Trường Thu cười nhạt:” Chức trách của ta không phải giết người, đó là chức trách của ngươi mà.”
Khóe miệng Nhiếp Nhất giật một cái:” Được, chuyện này mỗ làm, mỗ đã giết nghìn người, không ngại giết thêm người nữa.”
Vân Lang tham lam nhìn Hồng Tụ.
Đại Vương cũng tham lam nhìn Hồng Tụ.
Chỉ là hai kẻ này đặt sự chú ý ở chỗ khác nhau, ánh mắt Vân Lang dừng ở chút màu đỏ lộ ra khe cổ áo của Hồng Tụ, còn Đại Vương nhìn đôi tay trắng trẻo đang gỡ thịt trên cái đầu dê.
Hồng Tụ thích mặc váy màu lục nhạt, váy áo đơn giản ôm vừa vặn thân thể đang tỏa ra hơi thở thanh xuân tươi trẻ, tay áo rộng treo lên móc vàng, khoe trọn cánh tay trắng trẻo.
Yếm lót của Tống Kiều luôn là lụa màu bạc, còn Tô Trĩ thì mang thai không mặc yếm nữa, còn Hồng Tụ, váy xanh, yếm đỏ, da trắng hồng, cực kỳ gây chú ý, Vân Lang tựa như nhìn thấy nó nhấp nhô khẽ theo nhịp thở của nàng.
Khó khăn lắm mới thu được ánh mắt lại, bố khỉ, không biết có phải tại mùa xuân nên mình cũng động cỡn rồi không?
Xưa nay Hồng Tụ không kén chọn chuyện ăn mặc, lúc Vân thị nghèo khó, nàng mặc áo gai, sau mặc quần áo Sửu Dung để lại, chỉ cần sửa qua là Hồng Tụ hài lòng.
Sửu Dung đố kỵ Hồng Tụ nhất chính là ở điểm này.
Cho dù là mặc áo thừa của người khác để lại, Hồng Tụ vất xuất sắc hơn người, cho dù cùng Tiểu Trùng ôm bình đi lấy ngước cũng trông như một bức tranh.
Ánh nắng ấm áp của ngày xuân chiếu lên khuôn mặt mịn màng thanh tú của nàng, tựa như trong suốt, tiểu nhà đầu lớn rồi, từ đầu xuân tới giờ Vân Lang không biết cảm khái như thế bao lần.
“ Ăn cơm thôi.” Hồng Tụ nhón một miếng thịt, đưa lên miệng Vân Lang:
Đại Vương gầm khẽ, đó là miếng lưỡi dê, thứ nó rất thích, cuộc sống của nó rất đơn giản, chỉ có món ngon là không thể bỏ qua.
Hồng Tụ lại nhón miếng thịt nữa đưa bên miệng Đại Vương, nó đưa lưỡi liếm một cái cuốn vào miệng, đợi Hồng Tụ lấy thêm thịt, Vân Lang lắc đầu:” Tay ngươi có nước dãi của Đại Vương.”
“ Cái này cũng cho Đại Vương mà.”
Một cái đầu dê chẳng đủ cho Đại Vương ăn, thoáng cái trước mặt Vân Lang chỉ còn một cái xương đầu hoàn chỉnh, Hồng Tụ khi cúi người dọn dẹp còn chuyện môn khép lại cổ áo hé ra.
Thời gian nhàn nhã như vậy không nhiều, vì gần đây Tô Trĩ buồn chán, suốt ngày bám lấy Vân Lang, không cho y thanh nhàn.
Vốn phu phụ Tô Tử Lương đã chuyển đi ở cùng Tô Hoán, nghe nói Tô Trĩ hoài thai liền quay về Vân thị.
Xem chừng là không định đi nữa.
Tô Tử Lương được A Kiều mời làm y giả riêng cho Trường Môn cung, bổng lộc cao, việc lại ít.
Bần cùng cả đời, đột nhiên trở nên giàu có, lại ở chốn phồn hoa, thế là ông ta hết sức tự nhiên cưới thêm hai tiểu thiếp. Nghe nói tiểu thiếp và ông ta xung đột rất gay gắt với Tô Hoán, thế nên mới phải đi tị nạn.
Cha mẹ tới thì Tô Trĩ tất nhiên là hoan nghênh, còn hai tiểu thiếp kia dám bước qua đại môn Vân thị, khả năng là mất mạng.
Tô Trĩ mà giết người thì khó mà đề phòng, nàng không chỉ am hiểu y thuật, am hiểu giải phẫu, mà còn học cả cách dùng độc dược.
Một khi hứng thú với cái gì, tốc độ hấp thụ kiến thức của nàng gấp mười lần người thường, trước khi có thai đột nhiên thích độc dược, may mà đứa con ngăn cản nàng biến thành vu bà.
Luận về độc dược thì Tô Tử Lương là bậc đại gia, Tuyền Cơ Thành có thể gian nan duy trì là nhờ dùng độc dược dọa người khác.
“ Sao chúng ta không chuyển vào Phú Quý thành sống, dưỡng liễu ở Lãm Nguyệt hồ đã mọc chồi rồi.” Tô Trĩ áp vào lưng Vân Lang hỏi:
Vân Lang quay đầu cười:” Sao thế, không thích ở nhà nữa à?”
“ Muội sống trong núi nhiều năm, nhìn sông, nhìn núi chán rồi, muốn xung quanh náo nhiệt một chút.”
Vân Lang chỉ phó dịch đi qua đi lại trong sân:” Chưa đủ sao?”
“ Chưa đủ đông, muội muốn có thật nhiều người ở bên cạnh, lúc nào cũng náo nhiệt, như khi ở Thụ Hàng thành ấy.”
Vân Lang ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:” Được, mai chuyển tới Lãm Nguyệt hồ, chỉ là nơi đó đại bộ phận còn là công trường, không yên tĩnh như ở nhà.”
“ Kệ, muội thích.” Tô Trĩ ôm cổ Vân Lang, điều nàng muốn chỉ là thấy Vân Lang chiều chuộng yêu cầu vô lý của mình.
Mùa xuân là mùa bận rộn, gia chủ mà không ở nhà chủ trì đại cục thì không hợp quy củ cho lắm.
Có điều người vô dụng nhất Vân thị chính là gia chủ, nghe nói gia chủ muốn rời trang tử vào Phú Quý thành ở, Lương Ông, Lưu Bà đồng ý gấp. Theo bọn họ thấy gia chủ cả ngày nằm đó tắm nắng tất nhiên là tốt, nhưng mà nổi hứng lên nghĩ ra cái nọ cái kia thì họa ngay, họa lúc khác còn được, họa mùa xuân thì phiền.
Sở thích lúc nghỉ ngơi của Tống Kiều là xem sách, Vân Triết đã có thể chạy phăm phăm rồi, người nó thích nhất không phải là cha mẹ, mà là Vân Âm tỷ tỷ.
Hoắc Quang không có nhà, Vân Âm không có người giúp làm ác nữa, trở nên yên tĩnh hơn nhiều, dù đánh đàn trông ra dáng lắm rồi. Điều này làm Hồng Tụ rất hài lòng, trong mắt nàng một quý nữ mà không thông âm luật, không hiểu văn mực, khác gì nha đầu thôn dã.
Vân thị trang viên cách Phú Quý thành chưa tới mười lăm dặm, khi đội xe đi vào thành, nhìn tường thành sừng sững, cổng thành canh gác nghiêm ngặt, Vân Lang rất kiêu ngạo.
Cả tòa thành này là do y kiến thiết từ đất trống, tòa thành trong mộng của y đã được làm đúng như trong mộng, một tòa thành chưa bao giờ xuất hiện trong sử sách làm lòng tin của y tăng lên bội phần.
Vân thị không có trạch viện trong thành, chỉ có từng dãy cửa hiệu với một cái y quán to lớn vô cùng, tiền trang chỉ là lợi thế có thể trao đổi, Vân Lang chưa bao giờ có ý giữ nó lâu dài.
Tống Kiều thấy Vân Lang nhìn Hồng Tụ trước mặt bao người, mà Hồng Tụ thẹn thùng cúi đầu, đẩy y một cái:” Nghĩ gì thế?”
Phu thê nhiều năm, nàng tất nhiên là hiểu trượng phu, đừng thấy y lúc này nhìn Hồng Tụ tới chảy nước dãi, ai biết trong đầu đang đi mây về gió nghĩ chuyện chẳng liên quan gì, tội nghiệp nhà đầu đó, nàng sớm nhìn ra gần đây Hồng Tụ hay thất thần, năm nay Hồng Tụ đã mười bảy, có thể gả được rồi.
Quả nhiên Vân Lang lau nước dĩ, chỉ công trường nhộn nhịp:” Nàng xem, đó là tòa thành trong lòng ta.”
Tống Kiều thở dài:” Chàng cứ chiều muội ấy, trong thành có gì hay, nước Lãm Nguyệt hồ chưa lên, bây giờ chẳng qua là cái ao thôi, nhà mới của chúng ta chưa hết mùi sơn, có gì hay đâu mà tới.”
Vân Lang cười, tòa thành này với y có ý nghĩa đặc biệt, nhiều năm trước y dựa vào bản đồ Hàm Dương dưới lăng mộ mà vẽ ra, từ vị trí cổng thành, quan thự, quốc học, thị tập đều giống hệt:” Tận mắt nhìn nó từ từ xây dựng lên, tăng thêm gắn bó cũng tốt.”
Tô Trĩ cười đắc ý:” Muội hiểu sư huynh nhất.”
Tống Kiều mắng:” Chiếu cố tốt cho đứa con trong bụng đi, nó làm sao, dù phu quân cưng muội, ta cũng xử phạt.”
Tô Trí dang tay ôm chặt lấy Vân Lang, nhìn hai nữ nhân còn lại gây hấn.
Hồng Tụ đã quen Tô Trĩ có nhiều hành động thân mật với Vân Lang rồi, đôi khi nửa đêm nàng xách đèn lồng vào gian trong xem xét, còn nhìn thấy những cảnh ướt át hơn nhiều.
Trước kia không nghĩ gì, giờ lại đỏ mặt.