Vân Lang vào Phú Quý thành, tất nhiên có vô số người tới bái phỏng, bao gồm cả đám tiền gia, bọn họ hoảng sợ cho rằng, Vân Lang đích thân tới thị sát tiền trang, khả năng là sắp có hành động lớn rồi, nên mặt dày tới thăm dò tình hình.
Tất cả những người đó đều bị Bình Già chặn lại, chỉ nói gia chủ tới nơi này nghỉ ngơi, không có việc gì hết, còn ai tin thì tin, không tin cũng vậy.
Nhưng cũng có người không ngăn được, ví như bái thiếp của Đồng Trọng Thư, mời Vân Lang buổi chiều tới rừng liễu bên hồ gặp gỡ, nói uyển chuyển như mời mỹ nhân, chữ nghĩa trên thiếp thì không cho từ chối.
Vân Lang uống một ấm trà, Đại Vương uống cả chậu nước mát, cả hai đều vô cùng thỏa mãn, chỉ là Đại Vương đi qua chỗ Hồng Tụ còn dùng cái lưỡi liếm chân nàng một cái, bị Hồng Tụ đá ra.
Phú Quý thành nay là công trường cực lớn, khắp nơi là gạch ngói gỗ đá ngổn ngang, cạnh tiền trang Vân thị, hiệu cá muối Tào thị đang tưng bừng kiến thiết.
Kỳ thực đây là cái cửa hiệu trá hình, treo biển bán cá muối, lợi nhuận lại là ở phần muối, cả Lý thị cũng chen chân vào.
Cửa hiệu Hoắc thị ở bên đường, nhà họ bán binh khí, thị trường có cái gì, nhà họ bán cái đó, cả cung nỏ giáp trụ, nếu là nhà thân quen cũng có thể bán.
Đương nhiên là thiên hạ không thiếu người mắt sáng, nên bọn họ bị ngự sử đàn hặc không ít.
Nhưng Tào Tương nhất quyết nói nhà mình bán cá muối, còn Hoắc Khứ Bệnh đứng giữa triều đường lớn giọng chất vấn, hắn là võ phu, không bán binh đao, chẳng lẽ bảo hắn đi bán son phấn?
Chuyện này hoàng đế không quản, trách mắng ngự sử đàn hặc, không cho họ sinh sự.
Khi nhà khác cũng rục rịch học theo gặp phải ngay Tang Hoằng Dương thiết diệt vô tư, tịch thu hàng hóa, đóng cửa hiệu, chẳng nề nang gì.
Đi vòng quanh Lãm Nguyệt hồ, một cái hồ chuyên môn dùng để ngắm cảnh đang hình thành, đình đài lầu các đẹp đẽ nối nhau mọc lên, đã có tao nhân mặc khách bắt đầu ở bên hồ lên cơn đón gió lạnh.
Bên cạnh có con hổ to tướng, chẳng ai dám tới gần Vân Lang, người dám tới gần đều không tầm thường, ví như tên Tú y sứ giả Đông Ly Tử trà trộn vào Thái học, từ xa chắp tay với Vân Lang, cười như một đóa hoa.
Vân Lang chẳng muốn chào hỏi hắn, vì bên cạnh hắn là Đổng Trọng Thư, lão già chưa chết, lại còn thần thái ngời ngời ngồi trên giường gấm cùng một đám đại nho râu dài tóc bạc, xem hai mỹ nhân dị tộc nhảy múa, hai người Hồ râu rậm gõ trống rầm rầm.
Tiết tấu trống càng nhanh, mỹ nhân xoay tròn càng nhanh, mép váy như đóa hoa xò ra, quang cảnh dưới váy hiện ra hết, tích tắc ngay cả hai bờ mông trắng tròn khơi gợi trí tưởng tượng cũng thấp thoáng qua trước mắt, trêu ghẹo người ta.
Ánh mắt lão già chuyển từ cặp đùi miên man của mỹ nhân sang mặt Vân Lang, làm Vân Lang có kích động muốn bóp cổ lão:” Đổng công thật nhàn nhã, mang mỹ nhân dạo hồ, hâm mộ chết thôi.”
Đổng Trọng Thư nhìn Vân Lang một lượt:” Vân hầu mấy năm ẩn cư, tâm cảnh có tiến bộ lớn, đó mới là chuyện đáng mừng.”
Vân Lang cười:” Vân mỗ một lòng muốn báo quốc mà chẳng có đường, đành nhàn rỗi ở nhà, có gì đáng nói đâu.”
Đông Ly Tử đích thân mang một cái ghế tới cho Vân Lang, Vân Lang chẳng khách khí, nhìn những vị ngũ kinh bác sĩ trong đình:” Nhân tài lớp lớp, Nho gia đại thành rồi.”
Động Trọng Thư lắc đầu:” Còn kém với dự tưởng của lão phu xa lắm.”
“ Mới bắt đầu ắt gian nan, dần dần sẽ đạt mục tiêu thôi.”
“ Vân hầu đợi được, lão phu không đợi được, qua năm sau đã tám mươi, mỗi lần chỉ cần thấy chút tiến triển là mừng rỡ vô cùng, không biết Vân hầu còn có thể mang tới bất ngờ gì cho lão phu nữa không?”
Vân Lang tặc lưỡi một tiếng:” Làm giấy, in ấn, hai thứ này Vân thị chút tiền bạc, toàn bộ ích lợi bị Nho gia lấy đi rồi, lão tiên sinh còn chưa biết đủ?”
Đổng Trọng Thư vỗ đùi cười dài:” Đó là nguyên nhân lão phu chưa thể chết, hận không thể đem toàn bộ điển tịch Nho gia in thành sách, trải khắp thiên hạ, để người đời thoát ly ngu muội. Vân hầu công lớn với đời, ích tại thiên thu, Đổng mỗ cảm tạ.”
Miệng nói lời cảm kích, lão già mắt nhìn mỹ nhân nhảy múa tới toát hồ hôi, chỉ thiếu nước đè người ta ra ngay tại chỗ, Vân Lang chẳng vội, người ta cần y đâu phải y cần.
Khách khí qua loa vài câu, Đổng Trọng Thư nói vào chủ đề chính:” Lão phu muốn mời danh sĩ tới Phú Quý thành giảng học, để học tử Thái học không vì địa vực hạn chế không có được học thuyết các nơi, Vân hầu thấy sao?”
Vân Lang buông một tiếng thở dài, chẳng muốn vòng vo cho mệt:” Không biết cần ta bỏ bao tiền?”
“ Ha ha ha, khó khăn lắm mới kiếm được một vị tài chủ, đại hiền các nơi qua lại tốn kém, mong được Vân hầu gánh vác, ngài cũng là cự bá của Nho gia, hẳn không chối từ chứ?”
Vân Lang xoa đầu Đại Vương:” Mày xem, ta đã bảo không nên đi rồi, ta biết thế nào cũng bị người khác bắt chẹt mà, lại không thể từ chối được.”
Đại Vương gầm một tiếng làm đám Đổng Trọng Thư cười rộ lên.
Vân Lang đứng dậy thi lễ:” Cứ như vậy đi, Đông công cứ việc gửi thiếp mời, Vân mỗ chuẩn bị quán dịch, không để các bậc đại hiền thất vọng.”
“ Các vị xem, đó là khí độ của vị cự bá Nho gia ta, ngàn vạn tiền không đổi sắc.”
Lão già nhẹ nhàng nói một câu đã định đoạt ngàn vạn tiền chiêu đãi, Vân Lang chẳng giận, nói thế nào người đọc sách thời đại này đều có xương rất cứng, tiền tài không để vào trong mắt.
Nếu Đổng Trọng Thư công khai nói ông ta cần tiền, thế nào cũng có người cung phụng lên, chẳng cần ông ta tự bỏ một đồng.
Mà người cử hành buổi tụ hội này, danh vọng chắc chắn tăng vọt, Đổng Trọng Thư luôn miệng nói Vân Lang là cự bá Nho gia, nói cách khác đây không phải buổi tụ hội xác định Thái học là học phủ tối cao, còn là tuyên ngôn Nho gia là kẻ thống trị thực tế ở lĩnh vực học vấn.
Cáo từ Đổng Trọng Thư, Vân Lang tiếp tục đi ngắm cảnh kiến thiết Phú Quý thành.
Xung quanh là cảnh tượng cuộc sống tưng bừng khí thế.
Mà sức mạnh quấy động cả đầm nước chết Đại Hán trở nên đầy sức sống như thế là tiền.
Khi bách tính ăn không no mặc không ấm, quốc khố trống rỗng, làm gì cũng toát lên một cái vẻ bủn xỉn thiếu sức sống.
Khi có tiền rồi thì khác, xây thành trì, chỉnh đốn quân ngũ, phát bổng lộc cho quan lại, giảm phú thuế cho bách tính, ai nầy tinh thần phấn khởi, chuyện kiến thiết văn hóa cũng được chú trọng.
Người có tiền lòng rộng rãi hơn.
Bởi vì có tiền thì có thể gánh chịu được tổn thất, càng dám thử nghiệm.
Thường đó là thời cơ cải cách tốt nhất, mà nói cho cùng thì Lưu Triệt tiếp nhận Nho gia, tiếp nhận cách Nho gia tôn hắn là thiên tử, tiếp nhận hiện thực giả dối chắn là con cháu trời cao.
Có điều Lưu Triệt đồng ý cho Nho gia nằm quyền chủ đạo đồng thời cũng có thái độ cởi mở với bách gia chư tử, đó đều là gợi mở mà sơn môn thần bí Khoa kỹ Tây Bắc mang lại cho Lưu Triệt.
Một sơn môn đã mang lại nhiều bất ngờ như thế, ai biết được trong rừng sâu núi rộng của thiên hạ còn ẩn chứa bao nhiêu môn phái lợi hại nữa.
Chỉ cần là người có lợi cho giang sơn, Lưu Triệt đều có thể tiếp nhận, vì ngay cả quân khốn kiếp như Vân Lang mà mình còn chấp nhận được, người khác có là gì đâu. Nếu chẳng may tìm được người còn lợi hại hơn thì có thể yên tâm chặt đầu y rồi.