Tay Hồng Tụ bị Vân Lang nắm lấy, giống như nắm một cục than, mặt Hồng Tụ đỏ kinh người, một tay nắm chặt lấy vạt áo, rất sợ tay Vân Lang chui vào.
Đại Vương cứ mở to mắt nhìn hai cái người kỳ quái này, Hồng Tụ không ngừng đá Đại Vương đi chỗ khác, không ngờ tất bị nó cắn lấy kéo ra, lộ bàn chân trắng trẻo, hét lên chạy mất.
Vân Lang bi thương vỗ đầu Đại Vương:” Mày có thể không nhìn được không?”
Đại Vương dán đầu xuống sàn nhà, tựa hồ chẳng thèm để ý tới Vân Lang, khép mắt vờ ngủ.
“ Vừa rồi muội thấy Hồng Tụ chạy chân đất.” Tô Trĩ len lút xuất hiện ở cửa, thần sắc cổ quái nhìn cái tất bị ném trên mặt đất:
“ Đại Vương kéo đấy.” Vân Lang chỉ mặt Đại Vương vạch trận, Đại Vương thấy nhắc tên thì ngu ngốc ngẩng đầu lên gật gật, dũng cảm nhận tội:
Tô Trĩ đong đưa đi vào, giơ chân trước mặt Vân Lang:” Kéo của muội đi, muội không hét cũng không chạy đâu.”
Chân Tô Trĩ không thối, song bị nàng dí chân gần mũi chẳng hay ho gì, Vân Lang quay đầu:” Bà bầu ra chỗ khác.”
“ Biết ngay mà nam nhân là thứ vô tình, nay muội có thai, liền bị huynh chê rồi.” Tô Trĩ mồm nói thế nhưng vẫn chui vào lòng Vân Lang cười hì hì:” Ôm muội và ôm Hồng Tụ khác nhau chỗ nào?”
Vân Lang mặt đầy kiên định, không nói không rằng.
Tô Trĩ kém cằm y:” Làm nam nhân thật là sướng, thích ai, muốn ai kéo vào chăn là được. Nữ tử không thuận lợi như thế, Quán Đào công chúa kiếm vài tên diện thủ thôi mà bị người ta nói gì nhỉ, hang lớn khó lấp đầy, không nam nhân không ngủ được, rồi trâu ngựa mới làm vui lòng.”
Vân Lang nhíu mày:” Muội lại đi để ý mấy chuyện này từ bao giờ thế?”
“ Hi hi, muội giờ là quý phụ buồn chán, lang thang ở y quán một ngày, tiếp xúc tới ngàn người, cho huynh biết, thối mồm nhất không phải bách tính, mà là đám lão tướng dưỡng lão ở hậu viện, rõ ràng là chẳng sống được bao lâu còn khoe khoang mình khỏe như trâu.”
Vân Lang bóp trán:” Ta hối hận trước kia để muội đi khám bệnh cho người ta.”
Tô Trí cười nghiêng ngả, ôm lấy cổ Vân Lang:” Giờ muộn rồi, đi hỏi sư tỷ xem tỷ ấy cho chịu chui vào hậu trạch chuyên tâm giúp huynh sinh con đẻ cái không? Muội và sư tỷ bàn rồi, có Hồng Tụ cũng không tệ, bọn muội không thích quản lý gia sự, giờ giao hết cho nó, rất tốt. Từ khi Tiểu Quang đi, sư tỷ lấy lý do muội rảnh rỗi ở nhà, đẩy cho muội không biết bao nhiêu việc.”
Vân Lang có chút bất ngờ, có chút áy náy, nhè nhẹ ôm lấy Tô Trĩ:” Muội và Tiểu Kiều không giận à?”
“ Không vui, cũng không giận, muội và sư tỷ xuất đầu lộ diện khám bệnh chẳng phải là chuyện vinh quang gì với hầu phủ, vậy mà huynh không phản đối, lại còn mở cái y quán lớn như thế, muội và sư tỷ kỳ thực thấy có lỗi. Dù sao Hồng Tụ không phải người ngoài, nha đầu đẹp tới mức tai họa như thế, cho người khác chẳng biết gặp chuyện gì.”
Vân Lang gật đầu liên tục:” Đúng là thế.”
Mặt Tô Trĩ thay đổi ngay tức thì, nhếch mép cười lạnh chỉ cái tất:” Muội biết ngày mà, dám làm không dám nhận, lại đổ oan cho Đại Vương.”
Vân Lang nhìn Đại Vương trưng bộ mặt ngô nghê cực ngu của nó, thấy mình oan thấu trời xanh, đá cho nó một phát ... Đồng thời cũng nhật cái nhẹo đau thấu tim của Tô Trĩ.
Khó khăn lắm mới dỗ dành được Tô Trĩ nghỉ ngơi, Vân Lang rón rén rời phòng, Đại Vương nằm bẹp ở cửa, Vân Triết cưỡi lên lưng Đại Vương, Vân Âm dựa lưng vào bụng nó xem sách, thi thoảng nhét quả hạch đào vào miệng nhờ Đại Vương cắn vỡ hộ.
“ Cha, sau này có phải con sẽ gọi Hồng Tụ là Tam nương không?” Vân Âm giữ vỏ hạch đào trên váy hỏi:
Vân Lang ngẩn người, bế Vân Triết lên:” Con thấy sao?”
“ Chỉ cần không ép con học trà đạo gì đó là được, bản lĩnh của cha con còn chưa học xong, đâu rảnh học cái đó.” Vân Âm chớp chớp mắt:
Nha đầu ranh ma, chỉ giỏi tính trò làm biếng, Vân Lang ngồi xuống cạnh khuê nữ:” Con nhầm rồi, trà đạo do ta nghĩ ra đấy, đó là học vấn có thể tăng cường khí chất nữ tử.”
“ A, nếu là học vấn nhà ta thì không thể không học.” Vân Âm đổi thái độ rất nhanh:
Vân Lang bất ngờ:” Ai dạy con thế?”
“ Mẹ đấy, mẹ bảo rồi, con là Đại nữ Vân thị, có quyền lợi thừa kế học vấn Vân thị, bảo con nỗ lực học bản lĩnh của cha, không được để sót cái gì cả.”
Ra là Trác Cơ dạy, Vân Lang cười khổ, nữ nhân đó cả đời không có cảm giác an toàn, lúc nào cũng tìm chỗ dựa cho mình, mới đầu dựa vào tiền tài, sau đó thấy quyền thế đáng tin hơn, giờ nhận ra học vấn mới là thứ an thân lập mệnh.
Coi như nàng không ngừng tiến bộ.
Nghĩ lại ba nữ nhân của mình, ai cũng có sự nghiệp theo đuổi riêng, Trác Cơ là nữ cường nhân thương giới, nam tử phải dè chừng nàng. Tống Kiều được xưng là thần y thánh thủ, không chỉ chữa bệnh sự dịu dàng ôn nhu của nàng càng khiến bệnh nhân tán dương không thôi. Tô Trĩ thậm chí còn có quân công ở Thụ Hàng thành, bản lĩnh phẫu thuật nổi danh thiên hạ, thêm thời gian, muốn kiếm tước vị đường hoàng không phải không thể.
Có sự nghiệp rồi, tất nhiên không giống nữ nhân hậu viện thông thường chỉ biết lấy lòng nam nhân, vì thế đối chuyện Hồng Tụ tiến môn, không quá bài xích.
Tô Trĩ nói đúng, nếu là đời sau y chỉ có thể lén lút vụng trộm, giờ dù vụng trộm cũng có lý do quang minh chính đại, thời đại này quá khoan dung với nam nhân.
Ngoại ô đông bắc Trường An có một thôn tên là Phúc Môn, đó là thôn nhỏ chỉ có năm trăm người, trong thôn có học đường, sơn trưởng là Tịch Phúc.
Tịch Phúc năm xưa là nhân vật có danh tiếng, chỉ là bất kể ông ta đi theo vị chúa công nào, vị đó đều không có kết cục tốt.
Có điều bản thân Tịch Phúc lại không ảnh hưởng nhiều, dù sao ông ta theo Ngụy kỳ hầu Đậu Anh, hưởng thụ mười mấy năm phú quý.
Đậu Anh bị chặt đầu, ông ta lại theo Điền Quá tám năm sung sướng, Điền Quá chết, hai nhi tử bị biếm đi đâu không rõ tung tích, Tịch Phúc lại làm môn hạ của Chủ Phụ Yển, chuẩn bị tiếp tục cuộc sống thanh nhàn của mình.
Lần này theo Chủ Phụ Yển bốn năm, khi Chủ Phụ Yển bị A Kiều nhốt vào chuồng ngựa là ông ta biết chuyện chẳng lành, từ biệt quy ẩn trong thôn nhỏ sống bình lặng.
Từ đó Tịch Phúc không rời cái thôn này, dạy dỗ mười mấy đứa bé thông tuệ làm vui.
Khi Nhiếp Nhất một mình tới thôn trang là lúc trời chiều ngả bóng, ông ta không vào thôn mà buộc ngựa, chắp tay sau lưng đứng trên ngọn đòi nhìn Trường An chìm trong bóng tịch dương.
Một lão giả chống gậy chậm rãi rời thôn, hàng ngày lên đồi ngắm cảnh Trường An chiều muộn đã là thói quen của Tịch Phúc, bình thường không mấy người tới đây, nhưng người trong thôn đều biết, Tịch tiên sinh thích nhất nơi này, đám trẻ con ham chơi cũng tránh đi.
Không ngờ hôm nay lại có người.
Tịch Phúc dừng lại suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn thong thả đi lên, đứng sóng vai với Nhiếp Nhất.
“ Nhìn mặt trời chiếu vào thành Trường An, Tịch tiên sinh có cảm tưởng gì?” Nhiếp Nhất mở lời trước:
“ Mặt trời mọc ở phía đông, chiếu sáng Trường An, rồi Trường An che lấp mặt trời, chỉ còn đêm tối.”
“ Nếu mỗ đứng trên đỉnh Thái A, mặt trời mọc từ Phù Tang, lặn ở Bắc Hải.”
Tịch Phúc cười:” Lão phu già rồi, chỉ cần ngày ngày lên ngọn đồi nhỏ này nhìn cuộc sống là thỏa mãn, không vọng tưởng.”
“ Ta thấy không cần giết ông, nhưng có kẻ vô cùng hẹp hỏi, lại cẩn thận, không cho phép chuyện vui sắp xảy ra có chút tỳ vết nào, nên ta tới đây.”
Tịch Phúc trải qua sóng gió nhiều rồi, nghe thế cũng chẳng sợ:” Lão phu cả đời tầm thường, không có cơ hội tham dự cơ mật đại sự, tiên sinh muốn giết ta, thật vô lý. Nhìn tiên sinh mặt mày bất phàm, phú quý lộ rõ, tựa hồ không phải hạng thích khách đồ tể, dám hỏi tiên sinh này chức vụ gì?”
“ Ha ha ha, ông mà biết thì ta không có lý do gì để ông sống nữa.”
“ Tiên sinh vốn không định bỏ qua cho ta.”
Nhiếp Nhất chắp tay:” Trưởng sử Nhiếp Nhất dưới Chinh bắc đại tướng quân.”
Tịch Phúc thất kinh:” Nhiếp Nhất người Mã Ấp.”
“ Làm bẩn tai rồi.”
“ Ha ha ha, nếu là Nhiếp Ông Nhất, hôm nay được gặp đúng là vinh hạnh, cùng lão phu ngắm mặt trời lặn một lần được chăng?”
“ Không dám không nghe.”
Tịch Phúc dùng ống tay áo phủi phiến đá, mời Nhiếp Nhất ngồi xuống:” Tiên sinh hiện tước vị hẳn cũng là hầu gia rồi?”
Nhiếp Nhất lắc đầu:” Theo quân công mà xét thì cũng được phong hầu rồi, chỉ là không có vị quân hầu nào phạm lỗi để thay thế, mỗ đành khuất mình chờ đợi.”
“ Bệ hạ anh minh, nay thiên hạ bình an, không nên tùy tiện thay đổi hầu tước, chỉ có bình an, quốc lực mới tiến lên được.”
“ Thật khó tin, rõ ràng đại quân quốc triều liên miên chinh chiến, quốc khổ trống rỗng, bổng lộc bách quan không đảm bảo, thiên tai liên tiếp.” Nhiếp Nhất nhìn quanh mà cảm khái:” Vậy mà vẻn vẹn nghỉ ngơi một mùa đông, tất cả đã bừng bừng sinh khí, tựa hồ những khổ sở kia chưa từng tồn tại.”
Tịch Phúc vuốt râu:” Khà khà, có gì đâu, điều ấy chứng tỏ gánh nặng chiến tranh chưa bao giờ thực sự bị đổ lên đầu bách tính, chịu khổ là bệ hạ, bách quân, huân quý, phú hộ. Thế nên một khi chiến tranh kết thúc, những vật tư vốn dùng trên chiến trường, tiền lương, gia súc trở về vị trí nó nên có, thiên hạ cũng khôi phục sức sống là tất nhiên.”
Nhiếp Nhất gật gù:” Cao luận, cao luận, thôn quê ắt có đại hiền, cổ nhân chẳng lừa ta.”
Tịch Phúc cười khổ:” Lão phu chẳng qua chỉ là một mưu chủ, ngồi sau rèm hiến kế sách, sống chẳng có quyền bính, vậy mà lại phải mất mạng vì kế sách năm xưa, thật là không đáng.”
Mặt trời đã hoàn toàn khuất sau thành Trường An, chỉ còn ít ánh sáng le lói chân trời, Nhiếp Nhất thở dài:” Ông chết không phải vì kỳ mưu diệu kế của mình đâu.”
“ Ồ, có chuyện gì ta chưa biết?”
Nhiếp Nhất rút đao đặt trên gối:” Còn nhớ Đậu Văn Nương chứ?”
Tịch Phúc ngớ người: “ Nàng ấy tới Lai thị làm thiếp.”
“ Văn Nương đã gửi gắm cho ông, ông lại hiến nàng cho Lai thị, để có cơ hội làm môn hạ Vũ An hầu.”
Tịch Phúc lẩm bẩm:” Lai thị cả nhà bị giết rồi.”
“ Văn Nương tự sát ở Lai thị, nhưng nữ nhi nàng đã trưởng thành, tới tuổi hôn phối, phu gia là nhà sạch sẽ, đám cố nhân bọn ta cho rằng, không thể để nữ nhi nàng có chút tỳ vết nào, thế nên ông phải chết.”
Tịch Phúc biết thời khắc đã tới, cúi đầu:” Thay ta tặng một phần đại lễ.”
Lời vừa dứt máu phọt ra, cái đầu lâu nghiên đi rồi từ trên cổ rơi xuống, lăn lông lốc vài vòng, mắt vừa vặn nhìn thấy tia nắng cuối cùng.
…. ….