Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 812 - Q5 - Chương 131: Lại Bị Vân Lang Lừa Rồi.

Q5 - Chương 131: Lại bị Vân Lang lừa rồi. Q5 - Chương 131: Lại bị Vân Lang lừa rồi.

“ Hồng Tụ, ngươi mau xuống đây, không làm cơm cho ta ăn à?” Vân Lang đứng dưới lầu gọi, Đại Vương ở bên nhảy tưng tưng, rất hưng phấn:

Hồng Tụ dùng quạt che mặt, xấu hổ nói:” Nô tỳ không xuống, đang dạy tiểu lang học chữ.”

Vân Triết lạch bạch chạy ra, mồm còn chảy nước dãi chỉ Đại Vương:” Hổ, hổ, hổ.”

Nó vừa định leo xuống thang thì bị Hồng Tụ bế vào phòng, đóng cửa lại, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Đại Vương không còn hứng nhảy nhót, nhìn Vân Lang một cái như thể đổ lỗi cho y, sau đó kiếm bậc thềm nằm xuống. Vân Lang gãi đầu, đứa bé nói chưa sõi thì học chữ cái gì, nhưng lý do Hồng Tụ chính đáng, đành ủ rũ bỏ đi.

Tiểu Trùng cho quả hạch đào vào miệng, cắn một cái là vỏ cứng vỡ nát, vừa ăn vừa nói:” Muội là đồ ngốc, nghe là biết gia chủ gọi muội xuống không có ý tốt, rõ ràng đã có hiệu quả rồi lại còn trốn, công sức đổ sông đổ biển hết.”

Hồng Tụ giận dỗi:” Tại tỷ nói linh tinh, giờ muội làm sao dám nhìn gia chủ nữa.”

“ Chẳng phải chỉ là mới kéo cái tất của muội thôi sao, không biết thuận thế làm tới, cái đồ ngốc này. Nhìn đi Đại phu nhân, Nhị phu nhân, đều là mỹ nhân tuyệt sắc, thậm chí là cả Trác Cơ ở ngoài cũng diễm danh vang động Trường An. Nói trắng ra, gia chủ khẩu thị tâm phi, thích nữ nhân xinh đẹp, muội chớ có ngốc đi tin cái thứ thiện lương, thông tuệ gì gì đó mà gia chủ hay nói.” Tiểu Trùng hận sắt không thành thép:

“ Cái tất do Đại Vương xé ...”

“ Nó là huynh đệ, nó phải giúp gia chủ, muội quên rồi sao, năm xưa gia chủ nhìn trộm Trác Cơ tắm rửa, nó nhảy xuống ao dọa Trác Cơ rời khỏi ao, cho gia chủ nhìn thống khoái. Muội xem, hổ phải là vua muôn thú, giờ nó lấm lét chạy khắp nơi có thấy chút dáng vẻ nào của vua muôn thú không, đó là ở bên gia chủ lâu, học thói xấu.”

Hồng Tụ lên tiếng bênh vực:” Đại Vương rất ngoan, chẳng những không bao giờ cắn ai, lúc trong nhà thiếu cái ăn, còn vào rằng bắt lợn, tỷ quên rồi à?”

“ Đương nhiên không quên, trước kia tắm cho Đại Vương, ai chú tâm hơn ta, chỉ muốn nói với muội, sống bên gia chủ, phải khốn khéo một chút ...” Tiểu Trùng xỉa tay vào trán Hồng Tụ:” Thường ngày thông minh là thế, sao giờ ngốc hơn ta?”

Hồng Tụ cũng hoang mang.

Nàng là một nữ tử cực kỳ thông minh, đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh, pha trà, cắm hoa, Tiểu Trùng xách dẹp cho cũng không xứng.

Nhưng không thể hi vọng một nữ tử chỉ quanh quẩn trong viện tử hiểu được thường thức sinh hoạt. Còn Tiểu Trùng, từ ngày về Mạnh thị, cả cái nhà lớn do nàng làm chủ, quản lý không biết bao nhiêu gia phó, lời nói ra tới công bà còn nghe, tất nhiên khác hẳn nha đầu vô tâm trước kia.

Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Hồng Tụ, Tiểu Trùng vừa tức mình lại vừa buồn cười, nàng cũng không ngờ có một ngày thời thế đảo ngược, mình lại còn giáo huấn Hồng Tụ:” Có biết nếu ta đứng trên tường thành Trường An hô một tiếng, có ai thích hầu gia nhà ta không, muội biết kết quả ra sao không?”

“ Tỷ điên rồi, nói gì thế.”

Tiểu Trùng cưới lớn:” Ta không điên, mà là đám nữ tử kia điên, ta cho muội biết chuyện gì xảy ra nhé, người trên lầu sẽ nhảy xuống, người bị nhốt trong nhà sẽ trèo tường mà ra, muội ra ngoài kia mà xem nữ tử khác nói gì về hầu gia? Nho nhã, bác học, dũng mãnh, anh tuấn còn chưa đủ đâu, quan trong nhất là ôn nhu, vẻn vẹn một khúc Mỹ nhân ca khiến thiếu nữ Trường An mộng mị.”

“ Nay Nhị phu nhân có thai không hầu hạ hầu gia được, thẳng tiểu vương bát Hoắc Quang không có nhà làm Đại phu nhân bận rộn suốt ngày, chuyện nhà, chuyện y quán. Nam nhân lại là thứ không chịu nổi cám dỗ, nên muội chậm chân, chẳng biết có thứ yêu tinh nào lợi dụng mò vào nhà ta, khi đó muội còn phải chờ bao năm nữa?”

Tiểu Trùng chẳng mấy chốc ăn hết rất nhiều hạch đào, Hồng Tụ vội vàng chạy đi lấy thêm, đợi được chỉ bảo.

Còn về phần Vân Triết "học chữ", lúc này đã ăn mấy tờ giấy, mặt còn dính mực, một thân áo gấm đỏ cũng bị mực nhuộm đen khắp nơi, chẳng khác gì vằn trên người Đại Vương.

…………. ……………. …………………

Đổng Trọng Thư là người nói là làm, hôm trước vừa mới bảo muốn gửi thiếp mời đại nho thiên hạ tới giảng học, hôm sau ông ta đã đưa tới Vân thị hơn trăm cái thiếp đã viết sẵn, Vân Lang chỉ cần ký tên, dựa theo con số trên đó phát tiền cho đệ tử Nho gia đi lo liệu.

Lần trước một đám ma quỳ Quỷ Cốc Tử, Hứa Mạc Phụ tụ tập ở Trường An là vì chiến đấu với Nho gia, bọn họ ý chí kiên định, mang theo tinh thần hiến thân vì học thuyết nhà mình, lần này Đổng Trọng Thư lại lần nữa mời bọn họ tới, đây là đại hội thắng lợi, đại hội chia chác.

Vì thế mà ở phương diện tiền bạc rất rộng rãi, Đổng Trọng Thư thậm chí huy động hết xe ngựa có thể ở trong thành Trường An, mỗi chiếc xe ngựa có hai đệ tử trẻ của Nho gia hộ vệ, cung kính tới cực điểm.

Tất cả mọi chuyện đã chuẩn bị đầy đủ, đệ tử Nho gia đeo hành lý, xe ngựa đã đỗ ngoài cửa Vân thị, chỉ đợi Vân Lang ký tên, phát tiền là lập tức lên đường.

Vân Lang tất nhiên thống khoái phát tiền, còn tài trợ ba cỗ xe ngựa tốt nhất tới Sơn Đông đón nhân vật trọng yếu của Khổng thị, Nhan thị, Mạnh thị.

Làm xong những việc này, Vân Lang đóng dấu vào mỗi cái phong bì một cái con dấu đỏ rực, có bốn chữ Vân thị tiền trang tạo thành hoa văn mẫu đơn cực đẹp, đường nét tinh tế, vô cùng bắt mắt.

Lương Ông lại còn chỉ huy hai phó dịch xách cái rương tiền ra cửa, cười chất phác hiền hòa phát tiền đám đệ tử Nho gia, cổ vũ bọn họ nhanh chóng lên đường. Thế là chẳng mấy chốc từng chiếc xe ngựa mang theo tên tuổi Vân thị tỏa đi muôn phương.

Khi nắng xuân tươi đẹp thường tâm tình mọi người cũng trở nên tốt đẹp.

Chỉ có sắc mặt Đổng Trọng Thư là ngày càng khó coi.

Ba chữ Đổng Trọng Thư đáng lẽ ở trên cao vời vợi, tuyệt đối không thể có chút bất kỳ dính dáng nào tới thương cổ, giờ thì hay quá rồi, thiếp mà đích thân ông ta viết có thêm bốn chữ "Tiền trang Vân thị".

Người thân cận đều biết Đổng Trọng Thư coi tiền tài, quyền thế như cát bụi, xứng là tấm gương đạo đức thiên hạ. Không ai hoài nghi nhân phẩm của Đổng Trọng Thư, không ai nghĩ ông ta vì mấy đồng tiền mà cúi mình, vậy chuyện này nghĩa là gì? Nghĩa là Tiền trang Vân thị cũng đáng tin cậy như con người Đổng Trọng Thư vậy.

Thương cổ đã là cái nghề nghiệp hạ tiện, tiền gia càng là hạ tiện trong hạ tiện.

Khi thứ cực kỳ hạ tiện trói buộc vào thứ cao vời vợi, tất nhiên là hình thành sự cân bằng kỳ diệu.

Thanh danh, chữ tín là sinh mệnh của tiền trang, cho dù hoàng đế đảm bảo chưa chắc đi vào lòng người, nhưng Đổng Trọng Thư đảm bảo thì khác, chữ tín của lão già đó có thể đem dùng như tiền.

Nhất là trong giới sĩ nhân, ông ta là nhân vật sắp so được với thánh hiền.

Đổng Trọng Thư lúc hay tin suýt tức tới hộc máu, có đuổi theo cũng không lấy về được nữa, đuổi thế nào cũng không kịp, đám đệ tử kia dùng xe ngựa tốt nhất, lại lên đường trước, Vân Lang còn dùng tiền thúc đẩy tốc độ của họ.

Vì thế đuổi theo là không thể.

Bình Luận (0)
Comment